Chương 5: Drinking game

3.1K 200 23
                                    

Khánh Như có chút rụt rè, thế nên nói chuyện không được lưu loát lắm. Con bé còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Thế Thành ngắt lời: "Tớ cũng không giỏi làm quen, hay là cậu cho tớ xin số tài khoản để được biết họ tên của cậu nhé?"

Thấy thái độ của Thế Thành rất nhiệt tình, Khánh Như cũng tỏ ra thoải mái hơn, con bé bật cười, đùa lại với nó: "Muốn xin số tài khoản cũng được, nhưng muốn tạo ấn tượng tốt với tớ thì cậu phải tốn kha khá đấy."

"Cậu khỏi lo, số dư tài khoản của tớ đủ để nuôi cậu ăn sung mặc sướng cả đời mà."

Tấn Tài xua tay, trông có vẻ bất lực với Thế Thành: "Thôi đi ông tướng! Khánh Như là em họ của tao đấy."

"Thật á?" Thế Thành tỏ ra ngạc nhiên.

"Ừ, Như chuyển đến Hà Nội sống. Sắp tới cũng chuyển đến trường mình học nên tao mới bảo con bé đến làm quen với mọi người. Ai mà ngờ tận giờ này rồi nó mới đến."

"Xin lỗi, em bận dọn mấy đồ đạc linh tinh ở nhà mới nên mới đến trễ."

Sau màn chào hỏi, tôi và Khánh Như có nói chuyện với nhau vài câu. Như bằng tuổi chúng tôi, dù nổi tiếng nhưng không hề kiêu căng, tính cách khá dịu dàng và dễ gần. Nói chuyện một lúc, chúng tôi cùng nhau đi vào phòng karaoke riêng nhà Thế Thành. Tất cả đã về hết, chỉ còn tôi, Khánh Như, Tấn Tài, và một người nữa, mà người đó đương nhiên là Đình Phong rồi.

Tôi và Khánh Như ngồi cạnh nhau nói chuyện. Thế Thành cũng tranh thủ ngồi bên cạnh Như, thỉnh thoảng lại nói mấy câu tán tỉnh. Chỉ có Tấn Tài đam mê âm nhạc, vừa vào đã trổ tài hát từ bài này đến bài khác.

Còn Đình Phong ư? Nó chỉ vào ngồi một lúc, sau đó thì lặng lẽ ra ngoài. Khoảng mười phút sau, Phong đẩy cửa, đi vào ngồi bên cạnh tôi. Vì quá ồn ào, nó ghé vào tai tôi, thì thầm: "Láo xinh..."

Hơi thở nóng hổi phả vào cổ, mùi thuốc lá và bia trộn lẫn khiến tôi hơi khó chịu, liền cau mày đáp lại: "Cậu mới đi hút thuốc vào đấy à?"

"Cậu có vấn đề gì sao?"

Tôi nhìn vào gương mặt có chút ửng đỏ của Đình Phong, đoán rằng nó say rồi, liền mỉm cười "thân thiện" đáp lại:

"Ừ, muốn xịt nước hoa vào mồm cậu."

Tôi vừa nói, vừa móc lọ nước hoa hôm trước từ trong túi xách ra.

Dù không còn được tỉnh táo, Đình Phong vẫn đoán được bước tiếp theo tôi sẽ làm gì. Nó nắm chặt lấy cổ tay của tôi, sau đó lấy chiếc lọ nhỏ từ tay tôi một cách dễ dàng.

Nó cười đắc ý: "Tôi bị nghiện mùi hương này rồi, hay là cậu tặng nó cho tôi nhé?"

Giọng nói của Đình Phong mang theo men say, có chút "tình", giống như là đang muốn quyến rũ tâm hồn ngây thơ, trong sáng của tôi.

Đcm! Ai mê thì mê chứ tôi vừa nghe xong đã nổi cả da trâu da bò!

Tôi nghiến răng: "Bé ngoan, cậu thích thì cứ việc lấy đi nhé."

"Cậu có không đồng ý thì tôi cũng lấy thôi."

Tôi bĩu môi, không thèm đáp lại nó.

Cá Trên TrờiUnde poveștirile trăiesc. Descoperă acum