Chương 1

172K 2.5K 313
                                    

Nhiếp Ân Tây tỉnh lại, đầu óc mê muội, cả người vô lực, mí mắt nặng trĩu, muốn mở mắt ra cũng lao lực.

Hẳn là phát sốt.

Đập vào mắt là một cây gỗ thô ráp nguyên cây chưa xẻ dựng ngang trần nhà —— có lẽ dùng mảnh gỗ dựng lên tới nóc nhà để hình dung thích hợp hơn một ít. Nhiếp Ân Tây đối với loại kiến trúc này có ấn tượng, có chút tương tự với nhà ở nông thôn, hắn khi còn bé gặp một lần.

Mũi hít vào không khí phi thường ẩm ướt, mang theo một luồng nhàn nhạt mùi mốc, pha với mùi thuốc.

Hắn nhớ chính mình ngất đi thế nào.

Hắn ở trong đoàn du lịch quen biết một nữ sinh tên Trần Thiến, hai người kết bạn đi leo núi —— Nhiếp Ân Tây vì muốn vẽ vật thực, Trần Thiến vì nhiếp ảnh.

Kỳ thực hướng dẫn viên du lịch chuyên môn từng căn dặn, bên này thế núi hiểm trở, mà trong núi không ít muỗi, thôn dân không thích người ngoài tiến vào, tốt nhất không nên chạy loạn, thành thật ở trong nhà trọ đi. Mà Nhiếp Ân Tây thấy núi này xác thực cao lớn sừng sững lại hiểm hóc, đường lên núi thoạt nhìn cũng không phải rất khó, hơn nữa có người khuyến khích, võ trang đầy đủ liền đi lên.

Kết quả lúc thường không rèn luyện, hắn cõng thuốc màu và giá tranh của mình mới bò được một phần ba liền mệt không chịu được. Núi này từ ngoài thấy không cao lắm, đường lên núi lại rất dốc.

Nhiếp Ân Tây cùng Trần Thiến ngồi trên một tảng đá lớn ở ven đường nghỉ ngơi. Trần Thiến rất hưng phấn, chụp không ít ảnh, còn nói lúc quay về sẽ gửi cho hắn.

Hai người đang tiếp tục đi lên núi thì gặp mấy người ở địa phương. Bốn người trò chuyện vài câu, người trung niên và cậu thanh niên thoạt nhìn dáng dấp đều là nông dân chất phác. Ai biết một giây sau Nhiếp Ân Tây cùng Trần Thiến song song bị đánh trúng sau gáy.

Hắn quan sát xung quanh một chút, bốn vách tường xi măng đều không sơn, đầu giường có một cánh cửa sổ, một chút ánh sáng từ đó lộ ra khiến Nhiếp Ân Tây có thể miễn cưỡng nhìn rõ ràng toàn cảnh gian phòng.

Gian phòng khoảng mười mét, thập phần đơn sơ, một cái bàn một cái giường, hai cái rương lớn làm bằng gỗ chồng lên ở bên giường, còn có một ít đồ dùng hàng ngày.

Hắn là bị nhốt ở trong này sao?

Nhiếp Ân Tây trong đầu hò hét loạn lên, nghĩ ra vô số khả năng. Những vụ án bắt cóc lừa bán và những cái chết cổ quái xem được từ nhỏ đến lớn luân phiên lóe lên trong đầu. Hắn càng nghĩ càng sợ sệt, chống đỡ thân thể muốn đứng lên, lại không cẩn thận ở trên giường rớt xuống.

Hắn bị hạ thuốc.

Chu Vũ đang ở ngoài phòng vọc nước, nghe thấy động tĩnh trong phòng, vội vã đem thùng đựng nước ném một cái chạy vào.

Nhiếp Ân Tây ngồi dưới đất nhe răng nhếch miệng, viền mắt đều đỏ. Phòng này không lát gạch, nền đất cộm khiến hắn đau xương.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn như chim sợ cành cong cầm lấy mạn giường muốn bò lên, nhưng mà "nghi phạm buôn người" trong tưởng tượng lại ôn nhu đỡ hắn lên, đem hắn thu xếp ở trên giường.

Tôi cư nhiên bị một tên nông dân cưỡng gianWhere stories live. Discover now