Chương 3

49.8K 1.7K 267
                                    

Buổi trưa Chu Vũ thật sự trở lại, Nhiếp Ân Tây tính để dép lê ngồi bên mép giường, nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy vội tới, ngước đầu nhìn gã dáng vẻ cực kỳ cao hứng: "Vũ ca, ngươi đã về rồi."

Chu Vũ trong đầu nhớ tới cảnh tượng ở những gia đình khác, chồng về nhà, vợ hoặc ra ngoài đón, hoặc hô to một tiếng: "Trở về rồi?" , trong khoảng thời gian ngắn tâm tình cực tốt, đưa tay sờ sờ đầu Nhiếp Ân Tây.

"Có đói bụng không?" Chu Vũ hỏi.

Nhiếp Ân Tây nhanh chóng lắc lắc đầu, hắn thật sự không quá đói. Sáng sớm ép chính mình ăn cơm, cái bánh cao lương kia đến bây giờ còn nghẹn trong thực quản, khiến người ta cảm giác còn chưa xuống.

Chu Vũ hình như lấy cơm từ người khác. Đồ ăn để trong bát sứ, sau đó dùng một cái bát khác úp lên. Cơm là màn thầu trắng, bọc trong một mảnh vải trắng. Nhiếp Ân Tây nhìn hai mắt tỏa ánh sáng.

Kỳ thực nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ không  liếc cái bánh màn thầu kia một cái, chỉ ăn cơm. Thế nhưng hiện nay cũng không thể xoi mói, gặm bánh cao lương cứng như đá mấy ngày liền, có thể ăn chút bánh màn thầu hắn đã cảm động đến rơi nước mắt.

Mà bánh màn thầu chỉ có một.

Nhiếp Ân Tây ngoan ngoãn xếp bát đũa, hai người ngồi xuống bàn nhỏ.

Chu Vũ đem bát sứ xốc lên, một cỗ mùi thơm phả vào mặt, Nhiếp Ân Tây lập tức cảm thấy mình đói bụng.

Nhiếp Ân Tây cư nhiên thấy được khoai tây hầm thịt gà, tuy rằng khoai tây gọt không một chút quy củ, hơn nữa thịt gà thoạt nhìn cũng không nhiều, thế nhưng hắn vẫn rất kích động.

Tay bị người nhét vào cái bánh bao.

Hắn cẩn thận từng li từng tí một liếc Chu Vũ, Chu Vũ bị hắn nhìn tâm đều hóa nước.

"Ăn đi."

Nhiếp Ân Tây gật gật đầu: "Vũ ca anh thật tốt."

Sau đó vùi đầu bắt đầu ăn.

Chu Vũ nhưng lại nhặt cái bánh cao lương còn hơn một nửa Nhiếp Ân Tây sáng sớm ăn còn lại. Thế này tốt lắm rồi, gã ăn đồ cứng như thế cũng không có nhe răng nhếch miệng một chút.

Gã không ăn thịt, đem toàn bộ thịt nhường cho Nhiếp Ân Tây, hai ba cắn ăn xong bánh cao lương, ở một bên nhìn Nhiếp Ân Tây ăn.

Nhiếp Ân Tây ăn rất ngon, một cái bánh màn thầu một miếng thịt, miệng nhai, thỉnh thoảng liếc gã một cái khiến Chu Vũ nhớ lại con thỏ gã nuôi trước đây.

Nếu như có thể, gã muốn nuôi con thỏ này cả đời.

Nhiếp Ân Tây cầm chén, thịt bên trong đều ăn hết, xương đầy bàn, Chu Vũ đưa cho hắn một chút giấy.

Nhiếp Ân Tây dùng giấy nhẹ lau miệng —— giấy quá thô, lần đầu tiên dùng hắn thiếu chút nữa bị tróc da, sau đó mới chậm rãi thích ứng.

Lúc hắn đang lau miệng, Chu Vũ đem bàn thu thập xong.

"Cậu ngủ một lát đi?"

Tôi cư nhiên bị một tên nông dân cưỡng gianWhere stories live. Discover now