Ngoại truyện: Kẹo ngọt (1)

9 1 0
                                    

Tiếng hát của cô ca sĩ vang vọng trong quán bar, nhẹ nhàng, ngọt ngào như kẹo.

Luka là một cô gái số khổ. Cuộc đời cô đã từng có một khoảng thời gian êm đềm và ngọt ngào, với một gia đình nhỏ bé có cô và người mẹ thân yêu, ở quê nhà - một ngôi làng nhỏ nơi mọi người đều sống chan hòa với nhau. Những tưởng mọi chuyện sẽ như vậy mãi, và Luka sẽ bình an cứ vậy mà trưởng thành, nhưng tới năm cô vừa tròn mười tám, mẹ cô đổ bệnh - những căn bệnh thâm căn cố đế vì nuôi dưỡng cô cùng nhau bùng phát. Cô bé nữ sinh còn chưa ngồi quen chỗ trên giảng đường đại học đã phải ra đời lăn lộn, và cứ thế mà bỏ lỡ tương lai rộng mở.

Vì không có bằng cấp, nên Luka đã trải qua đủ thứ việc nặng nhọc trong thời gian chăm sóc mẹ. Nhờ một số người quen cũng từ làng ra thành phố lập nghiệp, cô được nhận vào làm ca sĩ của một quán bar cao cấp, là một chỗ an ninh khá tốt - thường chỉ có khách tới thư giãn chứ không có loại lưu manh quấy rối như những chỗ tạp nham. Đãi ngộ cũng tốt, vậy nên bây giờ - khi mẹ cô không còn - cô vẫn ở đây.

Đại học, tương lai... với cô đã trở thành quá xa vời. Cô chỉ có thể quan tâm ngày hôm nay, cô vẫn cất lên giọng ca ngọt ngào như kẹo của mình, ở thế giới mang vị rượu chát.

***

Gần đây, Luka chú ý có một người khách kỳ lạ. Anh ta lúc nào cũng mang một cái mặt nạ kiểu nhạc kịch che nửa mặt, mặc một bộ vest cắt may rất đẹp, và thường xuyên ngồi ở bên cạnh quầy bar. Đôi lúc, khi anh ta chọn chỗ ngồi dưới khán đài - ở chiếc bàn gần với sân khấu nhất, cô có thể thấy mái tóc tím của anh ta - lúc nào cũng được buộc gọn lại, và cả đôi mắt sâu thẳm không biết đang chất chứa tâm sự gì.

Vài lần như vậy, cứ lúc nào anh ta chọn chỗ ngồi gần với cô, Luka lại cố tình chọn những bài hát động viên anh ta.

Mỗi lần như thế, anh ấy đều nghe rất say sưa, và khuôn mặt đều giãn ra một chút, như được cô xoa dịu. Dần dần, nó trở thành lý do để mỗi ngày cô đi làm - không chỉ vì tiền, mà còn là để dành cho người đó một chút thoải mái nữa.

Một ngày, khi cô kết thúc bài hát, đã không còn vị khách nào ở trong quán. Bartender cũng đi đâu không rõ, chỉ còn mỗi cô và anh ấy ở với nhau. Dù sao cũng chỉ còn mỗi người này nghe mình, cô nghĩ vậy và mở lời hỏi:

- Anh có muốn tôi hát cho anh nghe bài gì không?

***

Gaku thật sự bất ngờ khi cô ca sĩ trên đài cao hỏi mình một câu như vậy. Vốn anh vẫn cho rằng cô ấy có thể để ý tới việc anh xuất hiện, nhưng lại không nghĩ rằng cô ấy có thể có hứng thú với anh, thậm chí dành cho anh một ưu tiên như thế.

- Last Time To Say?

Anh đề nghị. Đôi mắt lam của cô ca sĩ hơi chau như để nhớ lại, rồi cô ấy cất giọng hát.

Giọng hát ấy, tựa như kẹo ngọt, tan chảy trên đầu lưỡi, thấm vào trái tim, thay lời mãi không thể nói ra, lặng yên xoa dịu vết thương vẫn còn rỉ máu.

- Anh đang thất tình sao? - Cô ấy hỏi, tay vén lọn tóc mai ra sau. Mái tóc hồng như màu kẹo dâu...

- Có lẽ thế. - Gaku cười, nhưng hẳn là rất khó coi, vì cô ca sĩ chau mày lại chăm chú nhìn anh.

[Vocaloid Fanfic] Hoàn Nguyện 1 - 「Hoài bão」chúng ta theo đuổiWhere stories live. Discover now