7. Từ Bỏ Tự Do, Từ Bỏ Bầu Trời Riêng Biệt... Sao?

3.5K 532 19
                                    

Dạo này viết khô khan quá, do thi sắp cận kề rồi nên mình không chuyên tâm vào viết truyện mấy, nếu như truyện ra trễ vẫn mong mọi người thông cảm.

____________

Okinawa, tháng hai.

Tại một căn nhà, không lớn cũng không nhỏ có tư vị cổ điển rất giản đơn. Reki lười biếng ngồi ở dưới mái hiên ngắm nhìn bầu trời xanh trong veo có vô số gợn mây, đôi mắt đỏ kia tựa hồ như chứa cả bầu trời bên trong, lẳng lặng và cô độc. Cậu ngậm trong miệng cây kẹo mút vị dâu, vốn dĩ cậu không có sở thích ăn ngọt như thế này, nhưng chẳng hiểu tại sao khi bản thân hoảng loạn, nếm một chút ngọt mới có thể bình tĩnh.

Vị ngọt thơm lan ra toàn miệng, cậu đảo lưỡi vài cái rồi lại đăm chiêu nhìn từng áng mây cứ chầm chậm trôi, không vương chút chuyện đời.

Có thể thư thả như vậy, thật tốt.

Tuy nhiên thư thả chưa được bao lâu, tiếng bước chân huỳnh huỵch chạy đến khiến Reki giật mình, vội ngẩng đầu xem xét. Nhìn trúng chính là gương mặt của cô em gái đáng yêu của mình, đang nước mắt lưng tròng, gần như nức nở khóc. Ấy, không phải cậu về rồi sao? Mới ngã lưng xuống sàn nhà nằm một chút liền bị quấy rối, đây là cái việc gì vậy trời?

Nhìn ông anh ngu ngu khờ khờ của bản thân, cô không khỏi hít một hơi sâu để trấn an bản thân, giận dữ giơ chân đá thẳng vào thắt lưng anh mình một cái để hả giận. Xong rồi hậm hực bước đi không nói tiếng nào, mặc cho chàng trai kia ôm eo đau đớn run lẩy bẩy.

Khốn nạn... sao mà mới về nước liền gặp vô số xui xẻo thế này?

Vẫn đang chìm trong đau đớn, bỗng nhiên điện thoại ở phía bên phải đầu reo lên đến sáng màn hình. Reki mới không ôm eo nữa, khổ sở vươn tay lấy điện thoại, bấm để nghe.

-"Reki đúng không? Anh đến sân bay đi, Kaoru-san và Kojiro-san về rồi."

Nghe vậy cậu liền thay đổi sắc mặt, khó hiểu đáp.

-"Không phải bảo rằng ngày mai mới về tới sao? Vì cái gì mà hôm nay đã về rồi?"

-"Ây da, ai mà quản được nhiều như thế, nói chung về là tốt rồi."

Đúng, về là tốt rồi. Về rồi là nhóm của ngày xưa có thể tề tựu lại một chỗ, có thể tâm sự cùng nhau, chia sẻ cùng nhau những khó khăn gian khổ. Reki hơi mím môi, rũ làn mi dài che khuất đi tia sáng vụt qua trong mắt, chầm chậm "ừ" một tiếng rồi thay đồ bắt taxi chạy đi.

*

Sân bay. Tấp nập người qua lại, ồn ào nhiều tiếng nói.

Reki nhìn thấy bóng hình cao đang đứng ở đó, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại mà không để ý những thứ xung quanh, cứ như thế giới xung quanh Miya chỉ là không khí vậy, thứ tồn tại chính là mỗi mình cái thằng nhóc ngang bướng này mà thôi. Rồi cậu bất giác thở dài, chầm chậm tiến lại gần nhóc ấy, vỗ vỗ vai như gây chú ý.

Quả nhiên Miya liền rời mắt khỏi điện thoại, nở nụ cười với cậu.

-"Nhanh phết."

-"Đương nhiên phải nhanh, anh có khi nào chậm chạp đâu. Thế hai người họ đâu rồi?"

Dứt câu, cậu quay đầu nhìn xung quanh. Ở đây quá nhiều người, muốn tìm cũng không dễ. Miya bấm bấm bàn phím trên điện thoại, rồi chuyển dời ánh mắt sang cánh cửa phía xa xa. Ngay lập tức kéo Reki đi lại phía đó, khiến cậu có hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức thích nghi mà đi theo.

[Fanfic Sk8/Langa x Reki] [Hoàn] Ái ThươngМесто, где живут истории. Откройте их для себя