11. Là Cả Một Cuộc Đời [End]

4K 453 46
                                    

-"Reki, em còn trượt ván không?"

Langa đang đầu tắt mặt tối thu dọn căn phòng bừa bộn của mình cũng không quên trò chuyện với cậu để cậu không chán. Reki nhìn xung quanh căn phòng của anh, lần đầu tiên bước vào phòng của Langa nên chút bối rối. Không biết lần đầu Langa bước chân vào phòng cậu có cảm giác gì nhỉ? Có phải cảm giác ngạc nhiên hay không? Cậu rất hiếu kỳ.

-"Còn, ván trượt cũng giữ luôn."

Reki không tài nào bỏ được niềm đam mê mà mình theo đuổi biết bao nhiêu năm kia được, làm sao nói bỏ là bỏ chứ. Langa dọn quần áo vào tủ, xếp gọn gàng mấy cái hộp giấy xong bó chúng lại, chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ cậu nói. Khi Reki đáp lại lời anh, nói một câu đơn giản thôi cũng đủ khiến anh mừng vui khôn xiết, giống như có làn nước ấm chảy qua tim, làm tan đi lớp băng giày đặc cô độc.

Cậu nhìn xung quanh phòng, trên tường không có trang trí gì, chỉ độc một màu trắng tinh có pha một chút màu xanh loãng. Bàn học được đặt gần cửa sổ, đã sớm đóng một lớp bụi chưa dọn dẹp sạch sẽ gì. Tủ quần áo cũng sớm đã cũ mèm, vốn nên đi mua cái khác. Nhìn thêm một lượt nữa, vô tình cậu chạm trúng cái gì đó, làm Reki tưởng cậu đá trúng cái gì quan trọng thì chết mất.

Chàng trai nhỏ giật nảy mình nhảy dựng lên trong sợ hãi, nhưng sau khi định thần lại cậu liền im bặc không nói lời nào.

Chiếc ván trượt mà cậu làm cho anh hồi xưa đã bị gãy rồi, ấy vậy mà anh vẫn giữ lại và dán băng keo chi chít để cố định nó. Không hiểu sao sống mũi hốc mắt cậu liền cay cay, Reki cúi người chạm lấy nó rồi vuốt ve vài cái. Tất cả mọi thứ đều cũ mèm dính bụi bẩn, chỉ riêng cái ván trượt rách nát này lại sạch sẽ và mới mẻ như vậy. Chắc là... anh giữ gìn nó cẩn thận lắm.

Langa dọn xong đồ vào tủ, đóng được cửa cả hai bên vào rồi thở phào nhẹ nhõm. Xong định quay lại rủ cậu đi ăn, nhưng đập vào mắt chính là bộ dạng tủi thân tự trách mình với hốc mắt đỏ hoe như sắp khóc, tay còn chạm vào chiếc ván trượt mình cất đi không để ai thấy kia. Ngay lập tức anh muốn có cái hố để đào mình xuống đất, mặt và tai đều đỏ bừng đến nóng hổi.

Anh chỉ biết đứng đó cười cười, đúng thật là ngốc.

-"Reki, đi ăn thôi, sáng giờ em vẫn chưa ăn gì đúng không?"

Reki ngước mắt gật gật đầu, vội đứng dậy theo anh ra ngoài phòng bếp.

-"Không mua đồ ăn sáng sao? Vào phòng bếp làm gì?"

Nhìn Langa đeo tạp dề rất ra dáng nội trợ, cậu đứng một bên cười cười rất đáng yêu. Tội lỗi tội lỗi, anh suýt chút nữa không nhịn được đè cậu ra hôn rồi.

-"Anh muốn nấu cho em ăn, có ăn hay không?"

-"Ăn, tiện thể nếm thử tay nghề của Langa ra sao."

Nói xong cậu liền cười hì hì híp mắt. Thiếu niên đeo tạp dề nội trợ lôi ra một đống thức ăn trong tủ, Reki liền vội vàng can ngăn, bảo rằng chỉ cần lát bánh mì kèm trứng hoặc xúc xích là được. Langa Hasegawa rất không vui, cậu ăn quá ít ỏi rồi, lúc nãy ôm cậu vào lòng liền cảm nhận được cậu ốm bao nhiêu, ấy vậy mà không thèm ăn nhiều lên để có thịt.

[Fanfic Sk8/Langa x Reki] [Hoàn] Ái ThươngWhere stories live. Discover now