Chap 106

107 6 2
                                    

Trước mắt Ngạo Đường là không gian tối đen như mực, bàn tay trắng muốt vươn ra chạm phải một thanh sắt lạnh lẽo. 

Một ánh lửa nhỏ lập lòe, khung cảnh mờ mờ ảo ảo xuất hiện. Ngạo Đường đứng trong một căn phòng với  giam bẩn thỉu. Xác những con chuột chết vì đói nằm một chỗ, xung quanh là mạng nhện bám đầy tường. Bức tường đằng sau đầy rẫy những vết móng tay cào cấu, vết chém hay cắm sâu của một thứ gì đó sắc nhọn.

"Hừ...hừ...thuốc..."

Một tiếng rên nhỏ, thều thào vang lên, rất nhỏ, nếu không tĩnh tâm căn bản không nghe thấy . Ở góc phòng là một người phụ nữ, đầu tóc bù xù, khắp người đều là vết cào cấu. Bà ta gầy, mặc trên người bộ y phục rách nát, con ngươi trống rỗng vô hồn sâu hoắm trợn trừng về phía Ngạo Đường. 

Anh nhíu mày quan sát, nhìn ra phía cửa như chờ đợi một điều gì đó. Một người bước vào, nhìn hai người với ánh mắt như đánh giá một con vật không hơn không kém. Người phụ nữ kia thấy có người liền bật dậy, nở nụ cười tươi muốn lấy lòng người kia, nhưng không biết bộ dạng chính mình trông ghê tởm,nhìn vô cùng chán ghét, người không ra người, quỷ không ra quỷ, như một chó không hơn không kém. 

Ngạo Đường lạnh lùng nhìn về phía người kia,  hắn tanói nói gì đó nở nụ cười ác độc, ranh mãnh. Người phụ nữ kia xông về phía anh, cánh tay trơ xương với móng tay nhọn hoắt lởm chởm cắm vào da thịt anh, ra sức lắc rồi mắng chửi, ánh mắt điên dại, mất lí trí, muốn giết chết người trước mặt

Ngạo Đường không động đậy, lạnh lẽo nhìn người phụ nữ gào thét, ra sức đánh đập, giẫm đạp anh dưới chân. Một ngọn lửa bùng lên thiêu cháy căn phòng giam, người phụ nữ toàn thân bốc cháy, lăn lộn dưới nền đất lạnh mà anh chính là người phóng hỏa, đứa trẻ 8 tuổi cầm ngọn đuốc hờ hững nhìn người phụ nữ đau đớn dãy dụa với cái chết. 

Tiếng gào thét đau đớn của một con thú bị thiêu sống vang vọng khắp nơi, bà ta dần dần đứng dậy, cơ thể đen thui bốc lửa đáng sợ tiến gần đến Ngạo Đường, con ngươi nhỏ như cây kim trợn trừng trừng oán hận về phía anh, một tiếng hét cao vút dâm thẳng vào lỗ tai vang lên.

"SAO CON LẠI ĐỐI XỬ VỚI TA NHƯ VẬY?"

Ngạo Đường bật dậy, nhịp thở hỗn loạn dần trở lại trở lại ổn định. Anh lặng lẽ nhìn xung quanh, mới 3 giờ sáng, căn phòng chỉ có ánh trăng chiếu vào, vô cùng yên tĩnh. 

Không phải bệnh viện...

Ngạo Đường thử động đậy, nhận ra có gì đó không đúng lập tức lật chăn. Chân của anh dù đinh ốc còn chưa lấy ra nhưng đã được xử lí sơ qua tránh để vết thương nhiễm trùng, cảm giác đau đớn đến thấu tâm can cũng không còn, chỉ có chút nhức nhức vì sưng tấy. Hơn nữa, quần áo cũng được thay mới, cơ thể không cảm thấy khó chịu muốn chết.

Khung cảnh cuối cùng bỗng lóe lên trong đầu, giọng nói đó, anh chắc chắn không thể nhầm được....nhưng nếu là ả ta thì sao...nếu ả ta muốn lợi dụng anh làm hại Mịch Nhi thì sao....

Tống Mịch chăm chú xem video dạy cách nấu cháo, phòng ngủ đột nhiên có tiếng thủy tinh vỡ. Nhỏ thôi, không lớn lắm, rõ ràng là người trong phòng không muốn để người khác biết.

[Nữ Cường] Ta tự nâng cấp thành phu nhân phản diện!Hikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin