Chương 12: Đe doạ

533 33 2
                                    

Ủng hộ trang chính chủ, không tiếp tay cho bọn Repost!!

Edit: Sakurachan042 (wp: Jfuuva blog)

......

Đáng lẽ được một bữa tối đẹp như trong mơ, ai ngờ bị Hàn Cảnh phá đám.

Trên đường về nhà, Tô Kiều im lặng không nói câu nào.

Thậm chí khi đã đặt chân vào nhà, cậu cũng không muốn nói chuyện với Mạc Hi, chỉ cúi đầu ủ rũ.

Mạc Hi dỗ dành cậu vài lần, nhưng Tô Kiều vẫn chẳng chịu nói gì.

Tiếng chuông điện thoại réo lên, một cuộc gọi điện thoại ập đến, Mạc Hi không chút do dự cúp máy, sau đó tắt nguồn điện thoại.

Tô Kiều không thèm liếc nhìn anh một cái, đi thẳng đến phòng tắm, đóng sầm cửa lại.

Hắt ra một hơi, Mạc Hi ngồi xuống sô pha. Tô Kiều về nhà bình an, áp lực nặng nề trong lòng anh cũng giảm bớt, nhưng nỗi đau khổ thống thiết tưởng như đã chết lặng kia bỗng lại nhói đau.

"Hàn Cảnh." Khẽ gọi cái tên ấy, Mạc Hi xoa xoa thái dương. "Vì sao."

Quen biết hai mươi năm trời, lúc anh chỉ còn hai bàn tay trắng, chính hắn đã vực anh dậy, vì sao lại đến bước đường hôm nay.

Mạc Hi không biết chính mình đã sai chỗ nào.

Cho dù xảy ra chuyện khủng khiếp như vậy, thật ra Mạc Hi cũng không oán hận Hàn Cảnh lắm. Mấy năm nay, Hàn Cảnh đã giúp đỡ anh quá nhiều. Nếu không có Hàn Cảnh tương trợ, di sản của cha mẹ cũng không được để lại. Ngay cả công ty bây giờ cũng là Hàn Cảnh và anh góp từng chút sức lực để dựng nên.

Rốt cuộc hắn là ân nhân của mình.

Có lẽ chỉ là sai lầm nhất thời, cảm thấy làm với đàn ông rất mới lạ mà thôi. Còn anh đã hiểu rõ gốc gác mọi chuyện, nên mới có....

Nhưng Hàn Cảnh luôn cố ý làm loạn.

Mạc Hi có chút bực bội gãi đầu, dù rất muốn buông những lời chửi mắng thâm tệ nhưng giáo dục đào tạo từ nhỏ vẫn làm anh nhịn xuống.

"Trăng hoa ong bướm, suy cho cùng cũng lăng nhăng quá mức cho phép rồi. Mình nên biết trước một ngày nào đó hắn sẽ đi lên con đường không có lối thoát này." Mạc Hi lẩm bẩm làu bàu, như thể sẽ khiến tâm trạng của anh có thể khá khẳm hơn chút nào. "Nhưng đến cả anh em của mình cũng ra tay được, người này còn có giới hạn nào không..."

Cảm thấy dây thần kinh căng như dây đàn dần dần được thả lỏng, Mạc Hi bấy giờ mới để ý Tô Kiều ở trong phòng tắm lâu hơn bình thường.

"Kiều Kiều?" Gọi nhẹ vài tiếng, vẫn chẳng được một lời đáp lại.

Cửa phòng tắm không khoá, Mạc Hi chậm rãi mở cửa, nhìn qua khe cửa thấy Tô Kiều khóc nức nở.

Đầu óc mỏi mệt trong nháy mắt tỉnh táo lại, Mạc Hi vọt đến. Tô Kiều co mình trốn trong góc nhà, ngay cả tiếng khóc thút thít cũng gần như không thể nghe thấy.

"Kiều Kiều..." Mạc Hi quỳ một chân bên cạnh cậu, giống như đang đối xử với một đứa trẻ yếu ớt. "Em sao thế, anh ở đây mà."

(Đam/edit) Dáng Vẻ Em Khóc Thật Đáng YêuWhere stories live. Discover now