Ngươi chẳng tinh ý gì cả

94 9 2
                                    

Đoạn này ở manhwa chap 11, sau khi Zigril cõng Kay trên lưng và di chuyển hai ngày, cuối cùng họ đã đến Edor:

Zigril nhìn kỹ khuôn mặt buồn bã của Kay và mỉm cười. Cơn gió thổi cùng với bột tuyết khiến mái tóc óng mượt của hắn tung bay trong không khí.

"Kay."

"..... Dạ?"

Kay trả lời, tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn. Dù trời lạnh thế này nhưng lưng anh ấy vẫn toát mồ hôi lạnh. Khi hắn ta nhìn chằm chằm anh như thế này, sẽ có chuyện xấu hổ nào đó xảy ra. Quả nhiên, Kay cảm giác được trên đầu mình có một người đàn ông đang cười ranh mãnh.

"Ngươi ngủ hai ngày nên quên rồi đúng không? Ta đã cứu ngươi một mạng."

Kay cố gắng cười tươi nhất có thể. Tất nhiên là anh không quên. Dù anh ấy muốn nói rằng cú sốc trong đầu mình quá lớn nên anh đã quên mất.

Khi Kay không trả lời mà chỉ giả vờ mỉm cười với vẻ mặt nhăn nhó, Zigril nhếch khóe miệng lên và mỉm cười.

"Hừm, quên cũng không sao. Nếu ngươi đã quên, ta có thể ném ngươi vào tình huống đó lần nữa. "Ngươi không nhớ đúng không?"

Hắn ta lẩm bẩm, "Nếu không nhớ ra thì..." và nhẹ nhàng rút kiếm ra. Kay nhanh chóng nhìn thấy thanh kiếm đang dính máu khô của thây ma.

"Nhớ! Nhớ!. "Tôi vẫn nhớ"

Anh ấy trả lời. Cho dù có quên đi chăng nữa thì cũng phải nói là mình nhớ.

"Thôi được rồi."

Kay cay đắng khi nhìn Zigril cất kiếm của mình đi với ánh mắt có phần tiếc nuối. Thể hiện kiểu này có phải hơi quá đáng không khi hắn ta đã đe dọa anh nhiều lần hơn số lần cứu mạng?

Nhưng Kay biết rằng nếu anh dám nói vậy, người đàn ông đó sẽ bình tĩnh hỏi liệu hắn ta có nên tăng số lần cứu mạng anh lên hay không, Kay lặng lẽ im lặng. Tuy nhiên, có lẽ sự oan ức tuyệt vọng đó đã hiện rõ trên khuôn mặt anh khi Zigri vòng tay quanh đôi má đỏ bừng, lạnh cóng của Kay và kéo nó ra trước mặt hắn.

"Wow, cách ngươi nhìn vị cứu tinh của mình thật thiếu tôn trọng."

"...Không phải vậy đâu. "Tôi mới nhớ ra là tôi không mang theo thuốc lá."

Khi đầu của anh ấy được cố định bởi bàn tay của Zigril, ánh mắt của anh ấy tự động liếc qua một bên.

Mình không thể nhìn vào mắt hắn, nhưng ánh mắt của mình lại dán chặt vào má Zigril, mình có thể thấy làn da mịn màng không có lỗ chân lông của hắn ta hơi đỏ và đông cứng. Hắn ta là một kẻ vô liêm sỉ, mang khuôn mặt xinh đẹp như thế này mà thản nhiên phun ra những lời đe dọa.... Lời nói hắn là "vị cứu tinh" của hắn khiến mình cảm thấy khó chịu. Lẽ ra mình nên chết đi.

Kay thực sự thèm một điếu thuốc, anh nói xong liền nhìn vào túi, Zigril lau tay xuống dái tai lạnh cóng của Kay. Anh ấy không thích sự đụng chạm này, nhưng lại cảm thấy ấm áp, hắn ta nói với giọng thân thiện:

"Ở Edor cũng có thuốc lá. "Ngươi lo lắng cái gì?"

"Dạ?"

Kay, người đang căng thẳng trong bàn tay của hắn, bày tỏ sự nghi ngờ của mình. Ngay khi anh đang tự hỏi liệu hắn ta có phải sẽ bảo anh lấy đồ đạc của người chết ra và sử dụng chúng hay không, anh bỗng nghe thấy tiếng hét của Schumann từ xa.

"Điện hạ! Mau đến đây! "Nơi đó là nhà của Nam tước!"

Schumann là người đi trước để hỏi đường, xung quanh lại có trẻ em và người già. Kay mở to mắt và xác nhận những gì anh nhìn thấy.

"...... "Có người kìa?"

Đó chắc chắn là con người. Không chỉ có một hoặc hai người. Nhìn kỹ lại thì, những ngôi nhà vẫn ổn và không có cảm giác như có ai đã chết. Đó là khung cảnh buổi tối miền quê yên tĩnh, không khác gì Edor mà mình đến thăm hai năm trước. Làn khói trắng bốc lên gần giống như khói nấu cơm.

"Tại, tại sao, họ còn sống ư?"

Rõ ràng cách đây không xa, lũ thây ma đã tràn ra một đống, nhưng Edor không hề thay đổi. Khi Kay xấu hổ quay lại nhìn Zigril, hắn ta nghiêng đầu nói.

"Sao? "Ngươi buồn vì họ không chết à?"

"Dạ? Không phải thế đâu!"

Thấy Kay khó chịu, Zigril cười khúc khích.

"Nếu họ không chết thì sẽ tốt hơn đấy chứ, vậy thì sao ngươi phải bận tâm?"

"Ừm, điều đó cũng đúng, nhưng...."

Cho dù Kay có nói thế nào thì đã không có chuyện gì xảy ra, và Schumann, người đã nói rằng có khả năng cao là người dân đã chết, lại ở rất xa nên không thể chất vấn anh ta ngay được.

"Kay, nếu ngươi thực sự thấy tiếc, ta có thể giết hết bọn chúng."

Zigril mỉm cười hào hứng, vòng tay quanh cái cổ và vai lộ ra ngoài của Kay. Hắn ta gõ nhẹ vào vỏ kiếm, nói ta có thể làm vậy cho ngươi.

"... ... ... "Xin đừng nói những điều như vậy, ngay cả khi đó chỉ là một trò đùa."

Kay lắc đầu, rút ​​tay hắn ra và đi về phía Edor, nơi Schumann đang vẫy tay. Dù biết đó là một trò đùa nhưng mình vẫn nổi da gà vì đó là điều mà người đàn ông đó có thể dễ dàng làm được.

Khi Kay đi qua bụi rậm và tuyết để đến gần ngôi làng, Zigril ở phía sau quan sát anh ấy, hắn ta liếm môi cười, như muốn liếm lưng Kay thay vì môi, nói: "Trò đùa ư." "Ngươi chẳng tinh ý gì cả." hắn ta lẩm bẩm.

Bonus: Zigril khen Kay kiểu: "Nếu ta bỏ ngươi lại như Schumann nói thì chắc ngươi đã trở thành một thây ma rồi nhỉ

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.

Bonus: Zigril khen Kay kiểu: "Nếu ta bỏ ngươi lại như Schumann nói thì chắc ngươi đã trở thành một thây ma rồi nhỉ. "Thật hiếm khi thấy một thây ma xinh đẹp như ngươi đấy."

[Novel BL] Trích đoạn chuyện tình của Zigril X Kay/ 🌺 của AloshaWhere stories live. Discover now