Chương 7: Gặp lại*

11.9K 110 1
                                    

Một đêm không mộng mị, Tô Mông ngủ rất ngon.

Nhưng nghĩ đến việc mặt mình đắp một lớp trang điểm đi ngủ thì cô vô cùng khó chịu, cũng may là khách sạn này có đầy đủ mọi thứ, việc đầu tiên cô làm sau khi rời giường chính là tẩy trang, để an ủi lòng mình một chút.

Sau khi thoải mái ngâm nước ấm xong, Tô Mông mặc áo tắm dài đi ra ngoài cửa phòng.

Tìm mấy căn phòng khác cũng không tìm thấy Tô Mặc Huy, anh sẽ không ném lại mình cô ở đây đâu nhỉ.

Nghĩ như vậy, cạch - một tiếng cánh cửa mở ra.

"Tỉnh rồi?"

"Dạ thầy, chào buổi sáng, sao em lại ở đây vậy ạ?"

"Hôm qua em uống say, không có giấy chứng minh thì không ở được khách sạn khác, may là khách sạn này có người quen của tôi."

Tô Mông phát hiện định lực của anh mạnh ghê người, nhanh như vậy đã bình thường lại rồi.

Cô vui đùa nói, "Cảm ơn ân tình thầy không vứt bỏ em hôm qua, nghe nói sau khi uống say sẽ làm ra mấy hành động khác thường, em không có điên vì rượu chứ?"

Động tác đổi giày của Tô Mặc Huy có chút cứng đờ, nhưng anh vẫn bình tĩnh nói, "Không có, em luôn ngủ."

Tô Mông nhẹ nhàng thở ra, "Vậy thì tốt rồi, em chưa từng quá say như vậy, vẫn luôn muốn biết bộ dạng mình sau khi say sẽ như thế nào."

Tô Mặc Huy không tiếp tục đề tài này, "Tôi đi thay quần áo, rồi đưa em đi ăn."

Tô Mông thoáng do dự, "Nhưng em không có quần áo để mặc."

Lúc này ánh mắt của Tô Mặc Huy mới chuyển qua trên người cô, cổ áo tắm màu trắng mở rộng, vạt áo để lộ cặp đùi thon dài trắng nõn, thiết kế kiểu áo như vậy căn bản là không che được cái gì hết, giác ngộ lí tưởng vừa xây dựng trong lòng đêm qua có xu hướng sụp đổ rồi, anh dời mắt đi không nhìn cô nữa.

"Tôi xuống dưới mua quần áo cho em trước."

Hai người ăn bữa sáng đơn giản, tuy nói là chủ nhật, nhưng Tô Mặc Huy vẫn phải vội lên lớp buổi sáng, hơn nữa làm chủ nhiệm lớp không nên vì việc riêng mà nán lại bên ngoài quá lâu.

Suy nghĩ cho sự mù đường của Tô Mông, Tô Mặc Huy gọi một chiếc xe cho cô, bàn giao lại, "Trên đường chú ý an toàn" rồi mới rời đi.

Tô Mông ngoan ngoãn ngọt ngào đáp, "Dạ dạ, em về đến nhà sẽ báo cho thầy liền."

Tô Mặc Huy không bày tỏ ý kiến, không chút lưu tình đã đi rồi.

Khoa Phụ đuổi mặt trời*, đường vừa dài lại còn gian nan.

* Khoa Phụ đuổi mặt trời: quyết tâm lớn, không liệu sức mình, làm việc không thực tế, sủa trăng (một câu chuyện thần thoại chép trong kinh Hải Sơn Trung Quốc). Chuyện kể rằng có một người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mặt trời nên rất khát nước, anh ấy uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước, giữa đường bị chết khát. Cây gậy mà anh ấy để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm, về sau dùng cụm từ "Khoa Phụ đuổi mặt trời" để ví với những người có quyết tâm lớn, hoặc hàm chỉ những người không biết liệu sức mình.

[Cao H] Thượng Vị Câu Dẫn - EditWhere stories live. Discover now