Chương 9

538 78 10
                                    

Chương 9:

Thư ký Lý đáp: "Đã đặt, Phó tổng cùng Tiêu tổng đã đến rồi."

Văn Liễm gật đầu một cái, "Văn Trạch Lệ có tới không?"

"Có báo sẽ đến."

Văn Liễm ừ một tiếng, ba anh để anh mang theo Văn Trạch Lệ đi cùng chính là vì sợ khối tài sản của Văn gia không có ai nối nghiệp.

Văn Liễm cũng không có ý kiến gì, chẳng qua Văn Trạch Tân...

Đáy mắt anh sâu thêm mấy phần. Thư ký Lý nhìn biểu cảm của anh, có chút không dám bước tới.

Văn Liễm đưa mắt có ý hỏi.

Thư ký Lý xốc lại tinh thần, cân nhắc một chút, thấp giọng nói: "Hạ Ngôn vừa gọi tới, cô ấy nói buổi tới ở nhà có đồ ăn anh thích."

Văn Liễm chớp mắt, ngay sau đó nói: "Biết."

Ngay cả điện thoại anh cũng không nhìn, trực tiếp đi ra cửa.

Thư ký Lý liền nhanh chóng đi theo, điện thoại Văn Liễm lại vang lên, lần này là tin nhắn We Chat.

Văn Liễm tùy ý mở ra.

Hạ Tình: Vé mời xem biểu diễn ở đài truyền hình lần tới đã gởi ở quầy tiếp tân.

Văn Liễm không trả lời tin nhắn, tiếp tục sải bước về phía trước, nói với thư ký Lý: "Đến quầy tiếp tân lấy vé mời trước."

Thư ký Lý nhận lệnh, lập tức xoay người đi lấy vé mời, anh vô tình lướt qua thời gian trên vé mời.

Lại nghĩ tới tin nhắn We Chat mà Văn tiên sinh vừa nhận được.

Thư ký Lý đột nhiên vì Hạ Ngôn mà cảm thấy lo lắng.

*

Bữa tối chỉ có hai món, đều là những món Văn Liễm thích ăn, mặc dù hôm nay anh không về. Sau khi dùng bữa xong, Hạ Ngôn giúp dì Trương dọn dẹp một chút sau đó mới an tĩnh ngồi ở ghế sa lon tiếp tục thêu Thanh Minh Thượng Hà Đồ, dì Trương đi tới, nhìn một cái, nói: "Hạ Ngôn à, con cũng quá là kiên nhẫn rồi. Cái này thì thêu đến bao giờ mới xong?"

Hạ Ngôn cười nói: "Thêu cái này có thể tĩnh tâm."

"Cũng chỉ có con mới chịu ngồi yên lâu như vậy. Thế cũng tốt nhưng cái này thêu xong phải tìm một chỗ treo lên. Con thấy phòng khách lầu ba thế nào?"

Dì Trương sờ sờ một cuộn chỉ thêu, nhiều màu sắc, nhiều chi tiết như vậy, Hạ Ngôn cũng thật kiên trì.

Hạ Ngôn: "Dì dọn giúp con ở đó cũng được ạ."

Dì Trương: "Được, ngày mai dì làm."

Dì Trương lại ngây ngẩn một hồi, nói mấy câu chuyện bâng quơ, sau đó mới rời đi. Bà nấn ná không nỡ đi chủ yếu là vì muốn cùng Hạ Ngôn nói vài câu. Biệt thự lớn như vậy, chỉ có một mình Hạ Ngôn ở đó, bà lo cô sợ.

Sau khi dì Trương đi, Hạ Ngôn lại cúi đầu thêu thêm một lúc lâu, điện thoại đặt bên cạnh tích tích vang lên, lóe sáng.

Trong phòng khách hơi tối, đốm sáng hiện lên cực kỳ rõ ràng.

Hạ Ngôn ngẩn lên, nhìn lướt qua, là tin nhắn từ trong nhóm của đoàn múa, gửi tới phần trình diễn ở đài truyền hình.

[EDIT] Người Thay ThếWhere stories live. Discover now