Chương 30

1.3K 112 14
                                    

Chương 30

Editor: Lăng

Đi thôi

Sau khi về nhà, triệu chứng bị cảm của Ninh Hi ập đến.

Đau đầu, sổ mũi, lạnh người, khô họng.

Cô nằm lì ở nhà, nấu một nồi cháo trắng to, đói bụng thì ăn một ít rồi tìm thuốc cảm.

Là Lương Tân Hòa để lại.

Giúp ơn lớn rồi.

Cô vốn muốn nhắn lời cảm ơn người ta, nhưng nghĩ lại thì không giống loại "sâu nhà" như mình, cô ấy bận rộn công việc, vẫn không nên làm phiền người ta, chờ có cơ hội lại cảm ơn cô ấy đàng hoàng vậy.

Cô uống thuốc rồi ngủ mê man.

Cô cho rằng sẽ mơ thấy Chương Ni Tư, nhưng thực tế lại không, trong mơ chỉ có một cõi hỗn độn, cô đã vô thức ngủ đi trong nơi hỗn độn này.

Tất cả đều trở thành kết cục đã định.

Hôm đó các cô ăn xong đồ ăn đã nguội ngắt, tạm biệt trong hòa bình và thân thiện.

Chương Ni Tư nói bản thân sẽ không ở Tây Thành nữa, cô ấy sẽ cùng người nhà định cư ở nước ngoài, tuy nhiên bà cô ấy vẫn ở lại Tây thành. Cô ấy không thường xuyên về, hy vọng Ninh Hi có thể lâu lâu ghé qua thăm bà.

Ninh Hi đồng ý.

Bức tranh đó Chương Ni Tư cũng mang theo.

Có lẽ cái kết đã sớm được định sẵn, có lẽ vì cô đổ bệnh nên nỗi đau cũng không mãnh liệt cho lắm. Cô đã từng thấy hình ảnh vợ chồng bất hòa là gì —— cha mẹ cô.

Rõ ràng đều là người có hàm dưỡng có giáo dục, những hễ vừa gặp đối phương là lại làm ầm lên, hung ác trừng mắt nhìn đối phương, chỉ ước đối phương chết ngay tại chỗ.

May là cô và Chương Ni Tư sẽ không trở thành như vậy.

Ninh Hi uống thuốc ba ngày, kiên trì ăn từng chén cháo, bệnh có giảm bớt, người rốt cuộc cũng có vài phần sức sống.

Sau khi thuyên giảm thì một loại đau đớn khác lại ập đến.

Không phải là đau dữ dội, chỉ là một nỗi buồn thấm sâu vào xương tủy, giống như bệnh phong thấp vào trời đầy mây vậy.

Trước khi đi, Chương Ni Tư có nhắn tin cho cô, rất đơn giản: "Mình đi đây."

Ninh Hi nhìn rất lâu, không biết vì sao lại không thể trả lời.

Mấy ngày liền sau đó cô đều gặp ác mộng.

Có khi là góc nhìn thứ nhất, nhưng cũng có khi là góc nhìn thứ ba.

Cô nằm ngủ trên giường, khỉ tỉnh dậy lại sờ thấy cô mất một tay, có khi là mất một chân.

Cô nhìn bản thân kêu thảm thiết, run rẩy, rõ ràng biết mình đang nằm mơ nhưng lại bất lực.

Bác sĩ tâm lý nói: "Có người đã lưu lại dấu vết trong suốt 20 năm cuộc đời cô, sự hiện diện của cô ấy tồn tại khắp mọi nơi trong bản đồ sinh hoạt của cô, bây giờ hai người tách ra, có chút cảm xúc sau khi chia tay là rất bình thường."

[BHTT 🐱 EDIT] [HOÀN] Nếu Tôi Gửi Tặng Người Một Cuốn Sách - Nhất Trản Dạ ĐăngWhere stories live. Discover now