Chương 11: Tịch mịch hư không

98 13 1
                                    


Chu Châu Anh lấy ra áo choàng Tiêu Tâm Nguyệt cho nàng mượn, chột dạ nói: "Cái kia, ta sau khi trở về mới phát hiện, áo choàng của ngươi không biết bị rách khi nào. Ngươi cũng biết ta không có bạc, cho nên........"

Tiêu Tâm Nguyệt nhìn áo choàng bị cắt rách một đường chỉnh tề, liền biết là buổi chiều này bị kiếm đám đệ tử cắt qua. Nhưng vì muốn cho Chu Châu Anh một cái giáo huấn, nàng cố ý không nói gì, ngược lại nói: "Ta không cần ngươi bồi tiền, ngươi đem nó vá hảo rồi trả lại cho ta. Nhớ rõ vá đẹp chút."

Chu Châu Anh: "......."

Nàng sẽ may vá, nhưng "sẽ" không đại biểu tinh thông nha.

Nàng có thể làm áo sơmi có cái nút thắt, cái quần làm có thể mổ cái túi, nhưng cần phải làm đến đường may chỉnh tề xinh đẹp, thì nàng làm không được.

Càng đừng nói Tiêu Tâm Nguyệt muốn nàng vá cho đẹp chút, vá thế nào mới có thể gọi là vá đẹp chút vậy? Khâu giống như con rết có được không? Hay là nói vá ra thành một đóa hoa?

Tiêu Tâm Nguyệt lại nói: "Không vá đẹp không cho phép ra cửa."

Chu Châu Anh: "........."

Nàng thật là tự mình chuốc khổ mà.

Ồm ồm đồng ý, nhưng cũng không trở ngại nàng lanh lẹ đem đồ ăn ăn xong.

Tiêu Tâm Nguyệt ăn không nhiều, Chu Châu Anh thấy vậy, nói: "Các ngươi là người trong giang hồ, cả ngày đánh đánh giết giết, ngươi ăn nhiều một chút, mới có thể béo lên."

Tiêu Tâm Nguyệt liếc nhìn nàng: "Ngươi mở miệng ngậm miệng đều là ' các ngươi là người trong giang hồ', như thế nào? Ý tứ này, nghĩa là ngươi không phải người trong giang hồ?"

"Thiên Cơ giáo đã bị diệt, ta hẳn không tính là người trong giang hồ đi!"

Trong mắt Tiêu Tâm Nguyệt có một tia tìm tòi nghiên cứu: "Thiên Cơ giáo là một tay ngươi sáng lập ra, ngươi không khổ sở?"

Chu Châu Anh muốn nói, nàng không có khổ sở, khổ sở phỏng chừng là nguyên chủ đi. Nhưng nữ chủ có hay không cảm thấy Giáo Chủ như nàng là một người lạnh nhạt vô tình, không màng tình cũ? Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng phúc hậu và vô hại ôn hòa nàng đã đắp nặn trước mặt nữ chủ a.

Vì thế nàng giả vờ khổ sở nói: "Khổ sở a, đáy lòng ta vì chuyện này mà nước mắt đã thành đại dương mênh mông. Nhưng vì nó bị huỷ diệt trong tay ngươi, cũng không tính bôi nhọ thanh danh đệ nhất tà giáo giáo phái."

Tiêu Tâm Nguyệt: "............."

Xin lỗi, nàng nhìn không ra Giáo chủ nơi nào toát ra bộ dáng thương tâm khổ sở a.

Chu Châu Anh bất động thanh sắc hỏi nàng: "Bất quá Thánh Nữ tỷ tỷ, các ngươi tính toán xử trí ta thế nào? Muốn giam ta đến già sao?"

Đề cập đến vấn đề nhảy cảm này, ánh mắt Tiêu Tâm Nguyệt luôn sắc bén cùng ý vị sâu xa, nàng gợi lên một mạt cười nhạt, hỏi: "Giáo chủ hy vọng chúng ta xử trí ngươi thế nào?"

Chu Châu Anh bị nàng ấy nhìn đến trong lòng phát mao, nghĩ thầm, tốt nhất đừng luôn đối nàng kêu đánh kêu giết, hãy để sinh mệnh của nàng được đảm bảo an toàn, nàng có thể cung cấp một chút thông tin cho nàng ấy, để nàng khi nhàn hạ không có việc gì làm thì làm một cái thực nghiệm, miễn cho xuyên thư đã lâu, cái gì cũng quên sạch sành sanh.

[ BHTT ] [ EDIT ] Sau Khi Xuyên Thư Nữ Chủ Nàng Liền ĐenWhere stories live. Discover now