Chương 69

8.4K 787 48
                                    

"Đã bao giờ nghe tới Phái Hợp Nhất chưa?"


– Hubbard – Đường Lam thì thào lặp lại cái tên này – Anh ấy...

Y nín bặt, chừng mười mấy giây sau mới hé môi lần nữa, giọng hơi khàn:

– ...Anh ấy có khỏe không?

An Chiết nhớ lại những hình ảnh liên quan tới Hubbard.

Thời điểm bão côn trùng tàn phá ngoại thành và khu sáu bị nổ tung, Hubbard đang làm nhiệm vụ ở ngoài thành, đây là một bước đi cực kì khôn ngoan, gã chẳng những tránh thoát tai hoạ thảm khốc ở ngoại thành mà còn tránh được việc bị Lục Phong bắt giữ với tội danh "Đánh cắp thông tin của thẩm phán giả phi pháp" nữa. Sau đấy gã đưa đội trở về vẹn toàn, nhận được sự chào đón nồng nhiệt của chủ thành. Sau đấy nữa, tay đội trưởng lính đánh thuê nức tiếng này còn gặp Lục Phong, gã và Thượng tá Lục cùng ngồi trên chiếc máy bay PL1109 đi đến căn cứ thành phố ngầm cứu viện. Dạo còn ở trong mỏ quặng, thi thoảng cậu có tán gẫu cùng Lục Phong, theo những gì Lục Phong kể, thì Hubbard và anh đã hoàn thành nhiệm vụ cứu viện và cùng trở về an toàn.

Cậu đáp:

– Ngài ấy khỏe lắm ạ.

Đường Lam rủ mắt, y tựa hồ thoáng mỉm cười. Y chẳng hỏi thêm điều gì khác, không một câu nào cả, chỉ nói rằng:

– Vậy thì tốt rồi.

An Chiết nhìn Đường Lam.

Lần đầu tiên biết tới anh chàng này là khi cậu trông thấy một con rối được chế tác tuyệt đẹp, nom y hệt người thật trong tiệm của ông chủ Shaw. Ông chủ Shaw bảo rằng đấy là mặt hàng do Hubbard đốt hơn phân nửa tài sản để đặt làm. Hubbard là kẻ cầm đầu đội lính đánh thuê nức tiếng nhất tại ngoại thành, anh chàng này là đội phó thân thiết của gã, ngặt nỗi kể từ sau một cuộc thám hiểm – y đã đi biền biệt, người ta thậm chí chả tìm nổi tí xác vụn nào của y.

Kế bên con rối đó là nhãn mác đánh dấu mỗi khoản số liệu, mà hàng chữ đầu tiên chính là tên y: Đường Lam.

Giờ đây Đường Lam đang đứng sờ sờ ngay trước mặt An Chiết, bình yên vô sự, chẳng hề giống từng hứng chịu bất cứ thương tổn nào cả. Không ngờ y có thể sống nổi trong chốn Vực Thẳm bốn bề hiểm nguy này, hơn nữa còn khỏe mạnh đến thế.

– Anh còn sống kìa, – An Chiết hỏi – anh không quay về ư?

Ánh mắt Đường Lam vương nét cười bất đắc dĩ.

– Anh chả về được nữa – Y trả lời, nói đoạn bèn vùi tảng đá đánh dấu nọ xuống lòng đất.

– Em có bản đồ này, tìm đường về được đó – An Chiết nói – ...Anh cần không?

– Thôi khỏi, – Đường Lam hỏi – chắc cậu chẳng phải người đâu nhỉ.

An Chiết: – ...

Đường Lam phì cười, kế đấy rút một lưỡi dao găm sáng loáng ra, khắc mũi tên lên thân cây bên cạnh, y vừa khắc vừa bảo:

– Biết anh đang làm gì không?

An Chiết trả lời:

– Em không biết.

Cây nấm nhỏ - Nhất Thập Tứ Châu [Reup]Where stories live. Discover now