Chương 82

9.9K 960 232
                                    

"Em chỉ là... một cây nấm nhỏ."


Giọng Polly văng vẳng trong kênh liên lạc.

"Tần số ổn định đã bao phủ toàn cầu. Xin chớ lo về biến dạng vật chất nữa."

Người trực tổng đài của căn cứ thành phố ngầm cố dằn sự xúc động:

"Căn cứ thành phố ngầm đã nghe rõ. Dù không biết ngài đã làm cách gì nhưng... Tạ ơn Chúa, tạ ơn ngài Polly."

Tin ùn ùn kết nối.

Dường như có ai đấy đã nghe máy thay Tiến sĩ Gheer – là một giọng nói trẻ trung. Tin từ căn cứ thành phố ngầm tức thì vẳng lên.

"Đội hình máy bay vận tải đã hạ cánh."

"Căn cứ phương Bắc vui lòng chỉ rõ vị trí của những người còn sống."

"Bắt đầu công phá."

Nhưng rồi họ vẫn vớt vầng trăng ấy lên.

Mặt trời dần ló dạng, ngọn gió rít dài kéo theo nắng mai mùa đông buốt giá và chói chang khôn cùng. Giá đựng ống nghiệm ánh lên thứ quầng sáng của thủy tinh. Tựa hồ có tiếng tim đập bảng lảng trong không gian tịch mịch.

Dân bản địa, kẻ đến sau, dị chủng, viên sĩ quan,... đứng chăm chăm trước kênh liên lạc – đặng chờ đợi, chờ tin cứu viện từ căn cứ thành phố ngầm, chờ thông báo về tình hình ở căn cứ phương Bắc, ngay cả gốc dây leo vẫn hằng canh giữ viện nghiên cứu cũng luồn một chạc cây qua ô cửa sổ.

Ngẫu nhiên sẽ có những tiếng rủ rỉ thưa chuyện.

– Chết bao nhiêu người rồi nhỉ?

– Chú người cây chết rồi, thi thể nằm ngay dưới sân đấy.

– Thế Đường Lam thì sao?

– ...Tôi không thấy anh ấy đâu hết.

Cuộc công phá cùng phản kích đã bắt đầu, chưa có người báo cáo tình huống vào kênh liên lạc khiến ai nấy nín thở chờ mong. Polly chợt rời khỏi màn hình máy tính ngay phút giây hồi hộp tĩnh túc này.

Hẳn là do tuổi tác hoặc do tâm trạng, nên lão đi hơi loạng choạng, lão đẩy cửa ra, thoạt tiên là ngóng nhìn Lồng Simpson đã tắt lịm. Dẫu bên ngoài bê bết những máu và xác thịt, thì trong phạm vi Lồng Simpson hãy cứ sạch loáng. Chẳng mấy chốc, lão bèn đưa mắt nhìn đằng trước.

Ngoài cửa phòng thí nghiệm, bóng người màu đen tựa hờ lên vách tường suốt lâu nay cũng từ từ ngẩng đầu.

Đấy là một cặp đồng tử trống rỗng, một đại dương xanh biếc được che phủ bởi giá băng hàng vạn năm.

Vừa chạm mắt họ đã thấu suốt thân phận của nhau ngay. Đôi mắt lam xám của Polly vương vấn nỗi xót xa.

Lão khẽ cất tiếng:

– Này chàng trai trẻ.

Lục Phong chẳng trả lời, anh chỉ nhìn xuống mảnh giấy trắng Polly đang cầm.

Ngón tay Polly run nhè nhẹ, lão vuốt phẳng mảnh giấy rồi đưa lên đọc, trên mặt giấy là dăm con chữ viết đầy vội vã. Chữ của An Chiết chẳng thể khen là đẹp bởi nét nào nét nấy cũng giản đơn quá chừng, song nó trong trẻo như hồ nước độ xuân.

Cây nấm nhỏ - Nhất Thập Tứ Châu [Reup]जहाँ कहानियाँ रहती हैं। अभी खोजें