Chương 48

6K 333 4
                                    

Ngón tay Văn Chiêu đều run lên, cậu nhìn người đứng dưới đèn đường cảm giác không chân thực tý nào. Thẳng đến khi có thanh âm nghẹn ngào gọi Tiểu Chiêu truyền đến tai cậu, cậu mới nhận ra rằng không phải mình đang mơ, Giang Thăng đã vượt qua hàng nghìn dặm để rồi lại về bên cậu.

Giang Thăng đứng dưới ngọn đèn đường nhìn cậu bằng ánh mắt nóng bỏng trần trụi. Hắn như bị bóng đè đi về phía Văn Chiêu, hắn đứng lại trước mặt Văn Chiêu, run rẩy ôm mặt cậu, hắn tự lẩm bẩm: " Có phải em thật không?"

Văn Chiêu cầm lấy tay hắn, cúi xuống hôn tay hắn. Cái gì cũng đều không quan trọng nữa, miễn là anh ấy còn ở bên mình thì tốt rồi, cho dù anh ấy có điên cuồng như thế nào đi chăng nữa.

Kể từ khi bọn họ gặp nhau, mọi thứ đều bị đảo lộn, dục vọng trần trụi lại dày đặc, sự chiếm hữu điên cuồng méo mó, tình yêu dị dạng cùng quan hệ cộng sinh kỳ lạ, không ai trong số họ có thể rời đi mà không có người, hít thở không thông như sắp chết chết quấn chặt lấy nhau.

Nụ hôn dường như có tác dụng khiến người ta choáng váng, mê hoặc họ.

Văn Chiêu chống trán hắn, hô hấp đan xen lẫn nhau, cậu khàn khàn nói: "Là thật, em không phải đang mơ, anh cũng không phải đang mơ."

Giang Thăng đưa tay chạm vào trái tim đang đập mạnh của mình, mạch đập ấm áp bên sườn cổ, giọng nói run run: "Anh còn tưởng rằng em đã bỏ rơi anh."

Cậu cầm tay Giang Thăng, đan xen mười ngón tay với nhau: "Em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh."

Giang Thăng ôm cậu vào lòng: "Anh mỗi ngày đều chờ em."

Văn Chiêu ôm eo hắn, cậu nhìn con bướm đêm lượn lờ dưới đèn đường, giọng nói khô khốc lại nghẹn ngào: "Em sẽ không bao giờ để anh phải đợi em nữa."

Văn Chiêu yên lặng quan sát Giang Thăng đi thang máy, hắn gầy đi rất nhiều, đường nét càng thêm sắc bén, sắc mặt tái nhợt suy sụp, hiện tại có một tia xanh đen mờ mịt, không biết anh ấy đã bao lâu không ngủ ngon rồi.

Giang Thăng nắm tay cậu không muốn buông ra, hắn hơi nhắm mắt dựa vào vai cậu.

Văn Chiêu sờ sờ đôi mắt hắn: "Anh đã bao lâu không ngủ rồi?"

Giang Thăng vươn đầu lưỡi liếm mạch bên cổ cậu, dùng răng chậm rãi cắn, giọng nói có chút đần độn: "Anh ngủ không được, luôn có người nói chuyện ở bên tai anh."

Bên gáy đau nhói khiến Văn Chiêu nhíu mi, cậu sờ sờ tóc của Giang Thăng không nói gì.

Giang Thăng nằm trên sô pha có chút uể oải, hai tay ôm eo Văn Chiêu, "Để anh ôm một chút."

Văn Chiêu dùng tay ấn nhẹ thái dương hắn, nhìn lông mày cau có của hắn dần dần giãn ra, buông xuống một nụ hôn xuống mí mắt hắn: "Ngủ một chút đi, em đi lấy đồ ăn cho anh."

Văn Chiêu từ trong tủ lạnh lấy ra một quả cà chua, định nấu cho hắn một bát mì.

Bọt nước nhỏ xíu trong nồi nổi lên, Văn Chiêu cầm trong tay một gói mì, nhìn chằm chằm vào nước còn chưa sôi. Cậu đưa tay xoa bụng, Giang Thăng vẫn chưa biết mình mang thai.

[ Edit H Văn - Song Tính ] Ve Sầu Mùa ThuМесто, где живут истории. Откройте их для себя