Chương 20: Ngã rẽ

280 31 0
                                    

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Sau đó mọi người không gặp được nhau nữa.”

“Không phải,” Anh chống cằm nhìn tôi, “Sau khi em vào Nam.”

“À...”

Tôi bất giác đổi tư thế, ngồi trong góc sô pha, hỏi ngược: “Em chưa kể với anh à?”

“Không kể nhiều.”

“Thời gian đó anh không có mặt.”

“Anh biết, hồi ấy anh vẫn đang lạc hướng.”

Anh tự chế nhạo, nhưng cuối câu chợt nghiêm túc, cười gượng hai tiếng rồi im lặng.

Trong nhà chỉ có hai người, sự yên tĩnh đột ngột này khá khó chịu.

“Được, để em kể anh nghe. Thật ra cũng không có gì, sau khi nhà em chuyển tới...”

---

Sau khi nhà tôi chuyển tới đã gặp rất nhiều khó khăn.

Bây giờ thì tôi đã hiểu việc chuyển việc là vấn đề cực kỳ phức tạp, liên quan đến hồ sơ, biên chế, tiền lương với đủ loại bằng cấp, dù chính sách năm ấy khá lỏng lẻo nhưng vẫn khá rắc rối.

Nhà cửa cũng là vấn đề. Vì chuyển giao giai đoạn nên gia đình chúng tôi tạm thời sống trong ký túc xá sinh viên, ăn ở căng tin, ngủ trên giường tầng, tôi buộc phải trở thành bạn cùng phòng với bố mẹ.

Kể ra trải nghiệm ấy rất hiếm, chống chọi qua ngày bằng tinh thần lạc quan mù quáng. Cũng coi như tôi được hưởng một kỳ nghỉ hè trong lành, gió biển sóng nhiệt rồi trầu cau, một thị trấn phương Nam hoàn toàn khác.

Nhưng sau khai giảng, mọi chuyện mới trở nên tồi tệ.

Do thủ tục chuyển trường của bố mẹ chưa được hoàn thiện nên tình trạng trường lớp của tôi cũng bị ảnh hưởng, chỉ có thể dự thính. Cô chủ nhiệm đã 40 tuổi, xếp tôi ngồi bàn đơn ở dãy cuối cùng, các bạn ngồi trước rất cao to, ngước nhìn lên bảng thì quá nửa bị chặn bởi mấy cái gáy.

Cô ấy còn rất thích nói tiếng địa phương, khẩu hiệu “hãy giảng dạy bằng tiếng phổ thông” chẳng là gì trong mắt cô ấy. Dù lên lớp hay tan học, thỉnh thoảng cô sẽ nổi hứng nói tiếng địa phương, tôi dành một nửa thời gian của mỗi tiết để quan sát mọi người, hoặc cười theo hoặc im lặng để tỏ vẻ hòa đồng.

Tôi thường không biết trong ngày phải làm bài tập gì, liên tục hỏi các bạn xung quanh, về đến nhà nằm gục xuống bàn, vừa lau nước mắt vừa làm bài tập.

Nhưng tôi cũng không dám nói với ai, vì bố tôi đang soạn giáo án ở ngay sau lưng. Bàn trong ký túc xá rất thấp, ông buộc lòng còng lưng, bởi vậy mà về sau bị đau cột sống thắt lưng.

Ôn Lại Chuyện Xưa - S Táp [Hoàn]Where stories live. Discover now