Chương 28: Nằm trong lòng tôi, ngủ có ngon không?

3.2K 132 13
                                    

Ngày hôm sau, mặt trời vừa mới ló dạng, ánh sáng mỏng manh lọt qua khe hở giữa các tấm rèm, chiếu sáng đường nét của các tiện nghi trong phòng, ngọn đèn ấm áp vẫn còn thắp sáng ở đầu giường trở nên không có cảm giác tồn tại.

Trong chăn ấm áp, Hề Mạn vừa mới ngủ dậy còn chưa muốn rời giường, thoải mái trở mình, lại không cẩn thận đụng mũi vào thứ gì đó cứng rắn, cảm thấy tê rần, cô vô thức rên lên một tiếng, hốc mắt theo phản ứng sinh lý đong đầy hơi nước, đột nhiên mở to mắt.

Đập vào mắt là chiếc áo ngủ bằng lụa đen rộng rãi thoải mái, mùi gỗ thơm mát quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi.

Hàng mi dài cong vút của Hề Mạn khẽ rung vài cái, cuối cùng cũng ý thức được điều gì, cô cảnh giác đánh giá cục diện trước mắt.

Cô và Giản Chước Bạch nằm đối mặt nhau, mặt cô gần như vùi vào trong lòng anh, một cánh tay lúc này còn tự nhiên vòng qua eo anh ôm chặt...

Hề Mạn cố gắng hồi tưởng lại tối hôm qua, chẳng phải cô vì eo mỏi lưng đau mới dựa vào thành giường sao, rốt cuộc làm sao mà lại ngủ như này vậy?

Mặt Hề Mạn đột nhiên đỏ bừng, tim cũng treo lên lơ lửng.

Người đàn ông bên cạnh vẫn không nhúc nhích, có lẽ còn chưa tỉnh, Hề Mạn cố gắng kìm nén hô hấp, trước tiên rút bàn tay đang đặt trên eo anh ra.

Khuỷu tay còn lại chống dưới đệm giường, định lén lút ngồi dậy, mắt đang nhìn gương mặt người đàn ông thì bất ngờ bắt gặp cặp mắt đen nhánh kia——

Đồng tử trong veo, trạng thái tinh thần rất tốt, không có chút nhập nhèm ngái ngủ nào, rõ ràng là đã tỉnh từ sớm, vừa rồi chỉ là nhắm mắt giả bộ ngủ.

"Tỉnh rồi à?" Thấy cô nhìn sang, người đàn ông nhướng mày, giọng điệu lười biếng nói, "Nằm trong lòng tôi, ngủ có ngon không?"

Hề Mạn: "..."

Không khí trong phòng ngưng trệ vài giây ngắn ngủi, Hề Mạn ra vẻ bình tĩnh đưa tay sờ trán anh, đã ngừng sốt.

Cô bình tĩnh nhìn Giản Chước Bạch, trên mặt nhìn không ra cảm xúc: "Tối qua anh phát sốt, có lẽ đầu óc có chút mê muội, anh cứ kéo tôi, cầu xin muốn chết đi được, khuyên can thế nào cũng không chịu buông tay, cho nên tôi đành phải ở lại chăm sóc anh, thư ký Chu có thể làm chứng."

Cô có ý đồ dùng lí do tối qua Giản Chước Bạch kéo cô không buông để di dời sự chú ý của anh.

Còn ám chỉ với anh, hành vi của anh đêm qua cũng đã bị Thư ký Chu nhìn thấy, rất mất mặt.

Giản Chước Bạch chợt bật cười, căn bản không phản bác lại chuyện này, mà cẩn thận thưởng thức những lời của cô: "Em ở lại chăm sóc tôi, sau đó em liền vô tình——"

Anh cố ý dừng lại, giọng hơi trầm xuống, "Nằm lên giường để chăm sóc tôi luôn?"

Hề Mạn: "..."

Nói gì vậy hả? Cứ như thể cô đã làm điều gì đáng xấu hổ vậy.

Cô cùng lắm là sau khi chìm vào giấc ngủ thì tự động tìm một tư thế thoải mái, thuận tiện túm lấy một nửa chăn bông của anh thôi.

[HOÀN] Chước Chước lãng mạn (Lãng mạn cháy bỏng) - Dạ Tử TânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ