Chương 5: Không thể so sánh

164 13 0
                                    

Tình cảnh của trước kia so với bây giờ không khác nhau là mấy. Cuộc gặp gỡ giữa họ luôn bị cắt  ngang bởi Tomoyo.

Đôi khi, Sakura thiết nghĩ, Tomoyo và Syaoran vì cớ gì mà không yêu nhau, sao cô cứ phải "liên quan" đến Syaoran như thế?

Cô căm ghét vẻ mặt của Syaoran những lúc anh ta gặng hỏi về lỗi lầm của mình. Anh việc gì cũng tỏ ra thông minh, vậy mà một vấn đề đơn giản cũng không nhận ra? Hay anh vẫn đang nghĩ, chỉ vì cô cầu kì và thích giận dỗi những điều không đáng?

So với Tomoyo, em...

Cô thực sự cảm kích Syaoran, bởi anh ta chưa từng nói câu này. Kể cả với Tomoyo, Syaoran cũng chỉ bảo, Sakura khác Tomoyo, vốn dĩ không có phép so sánh nào dành cho hai người họ cả. Cô đã từng cho rằng anh nói như thế là vì thật lòng thích cô, cho đến khi những buổi hẹn bị bỏ lỡ bắt đầu nối tiếp nhau diễn ra.

Cô còn nhớ, ngày giáng sinh năm ấy, tuyết rơi dày đến độ nhìn qua tấm kính mờ, cô chẳng thấy gì ngoài một màu trắng xóa. Duy chỉ có hình ảnh Syaoran bước đến là dễ dàng in trong tầm nhìn của cô. Sakura nấp một góc, nghĩ ra trò đùa mà Sakura bây giờ cho rằng nó quá nhạt nhẽo và lố bịch, chính là để anh đứng đợi một lát, sau đó sẽ bất ngờ xông ra hù dọa. Tuy nhiên, đến tận vài phút sau vẫn không một động tĩnh. Sakura đưa mắt nhìn quanh thì không thấy ai cả. Tuyết vẫn rơi như thế, vẫn một màu trắng xóa, vẫn một sự lạnh lẽo bao trùm.

Hóa ra, anh bước đến, nhưng không dừng lại chỗ hẹn mà đi lướt qua, với dáng vẻ cực kỳ vội vã. Sakura nhìn thấy bóng dáng anh từ xa, nhưng chẳng buồn gọi lại. Có thể anh ấy chỉ đi mua thêm chút gì đó, rồi sẽ sớm quay lại. Sakura tự nhủ, chấp nhận đứng chờ.

Nhưng không. Chẳng có màu sắc gì lọt vào mắt cô nữa cả, ngoại trừ màu của tuyết.

Sakura cho tay vào túi áo, lầm lũi rời đi. Cô biết, Syaoran không quay lại, và cũng chưa từng có ý định sẽ đến đây. Nhưng vì lý do gì cơ chứ? Đêm đó, cô trăn trở đến mức không thể chợp mắt.

Hôm sau, Tomoyo cáo bệnh và vắng mặt. Sakura dần nghiệm ra vấn đề, cảm xúc vỡ òa, chút ướt át hiện lên nơi đáy mắt.

Syaoran từng kể với cô về Tomoyo. Nhưng cô đã không nghĩ đó là vấn đề quan trọng, miễn sao cô và anh vẫn tốt đẹp. Giờ thì cô hiểu rồi. Không có sự so sánh, nghĩa là, vị trí của cô trong lòng anh không thể so sánh với Tomoyo.

Hôm ấy là một ngày ảm đạm. Syaoran đến trường với vẻ mặt thất thểu. Anh không tìm cô, anh cũng chẳng nói gì. Họ bắt gặp nhau ở hành lang, ánh mắt chạm nhau, bối rối xen lẫn oán trách. Syaoran mỉm cười gượng gạo, thốt lên vỏn vẹn một câu, như có như không, bình thản và vô tình:

"Xin lỗi..."

Sakura muốn phát khóc, càng muốn đánh Syaoran một trận, nhưng rốt cục, cô chỉ mỉm cười, cất giọng nhẹ tênh:

"Em hiểu."

Cô đã nghĩ, mình nên thoáng một chút.

Cô đã nghĩ, mình nên xử lý tình huống sao cho khác biệt với các cô gái khác.

"Em hiểu?" - Syaoran nhíu mày, lặp lại câu Sakura vừa nói một cách đầy thắc mắc.

"Anh đã không đến, nên em đã không đợi quá lâu. Chỉ là trong gần nửa giờ đồng hồ ấy, tuyết rơi hình như quá dày, thời tiết có vẻ lạnh hơn bình thường."

ĐỘNG TÂMWhere stories live. Discover now