Chương 5: Gọi Linh lười dậy.

2.5K 175 9
                                    

- Nhật Linh! Không lẽ mày chết trong đấy rồi à?

Nhật Minh sau khi chấp nhận thử thách của Phong Sida, nó đã đến tận nhà tôi gọi dậy thật.

Ừ thì đúng là hôm qua tôi có nói sẽ dậy sớm để ăn bá...à nhầm, để bán bánh mì với Minh đấy, nhưng nó đến sớm vãi! Mới có 5h đã gõ cửa phòng tôi gọi inh ỏi ầm ĩ rồi. Cũng muốn dậy bán với nó để ăn cướp bí kíp gia truyền lắm cơ mà buồn ngủ kinh khủng khiếp, hay giả vờ ngủ say quá không dậy nổi?

Nhưng thôi, tôi lười chứ tôi cũng không sống ác thế, ai lại có thể ngủ tiếp trong điều hoà mát lạnh, để người bạn sáng sớm đã phải lên gọi mình dậy đứng ngoài nóng thế kia? Tôi lù đà lù đù ngồi dậy, dụi dụi mắt cho tỉnh táo lại một chút rồi lập tức rời giường ngay, đi đứng như một gã say rượu ra mở cửa. Vì dù sao dậy sớm thế này đối với một đứa như tôi vẫn là quá sức, nếu ở lại giường thêm một giây nữa chắc tôi sẽ thật sự kệ thằng Nhật Minh đứng ngoài đợi mất.

- Chào buổi sáng...

- Chào buổ...Ê mày ổn không đấy?! Trông mày như xác sống vậy, hay cứ ngủ thêm đi.

- Thôi, ngủ nhiều không tốt, là mày từng nói vậy mà.

Nhật Minh nghe tôi nói xong, nhìn bản mặt tôi mà nó ba chấm luôn. Tôi nghĩ nó muốn thốt ra câu "Con gái con đứa kiểu đéo gì vậy...?" lắm nhưng vẫn kiềm lại được. 

Đối ngược với bộ dạng lôi thôi lếch thếch của tôi thì nó đã quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng rồi, người ngoài nhìn vào lại tưởng thiếu gia và cô gái ăn xin cũng nên.

- Vào phòng đợi tao chút, vệ sinh cá nhân tầm hai mươi phút là xong thôi.

- Hai mươi? Haha mày đùa à?

- Không...Thật mà.

-...

Khổ thân Minh, đừng nhìn tao như thế, đó là sự thật, tao có bao giờ nói dối mày đâu.

- Vậy là mấy lời lũ Phong Sida nói không phải phóng đại à?

- Thì...Đúng rồi.

- ...

Khổ thân M....

- Mày nhanh dùm tao! Cho mày 5 phút, rốt cuộc mày ăn ở kiểu gì thế hả?!

Giới hạn của một con người đã đến, sức chịu đựng và lòng thương xót cuối cùng của Minh đã chấm dứt, nó bực mình la tôi bằng cái câu quen thuộc, cái câu quá đỗi thân thương mà tôi từng được cả Phong Sida, Thảo Anh, Huy lẫn Mai chửi vào mặt. Thôi thì đây mới là phản ứng của người bình thường, chứ giờ Nhật Minh mà dịu dàng, mỉm cười nói nó sẽ đợi tôi thì nó là người điên, người khùng, người dở ấy!

Cá chắc rằng ngày mai Minh không dám đến làm nhiệm vụ gọi tôi dậy nữa cho xem.

- Vâng vâng, mày vào phòng đợi đi.

- Thôi không cần, tao đứng ngoài này cũng được.

- Ờm, thế thì cứ để cửa đấy không cần đóng đâu, điều hoà bay ra cho mát - Tôi mơ mơ màng màng lê cái ghế bàn học của mình ra cửa cho nó ngồi. 

[FULL] - Nam Châm Trái ChiềuWhere stories live. Discover now