Chương 29: Tỏ tình.

2K 138 36
                                    

/Nhật Minh's pov/

Bây giờ đã là mười hai rưỡi trưa, 

Nhưng thời tiết không phải cái nắng chói chang, oi bức như muốn nướng chín con người ta nữa, nắng hạ đã hoàn toàn khép lại, nhường chỗ cho những cơn gió nhẹ nhàng, êm dịu của đất trời sang thu. 

Nhanh thật, thế mà chỉ mới đây thôi, mùa hè tới còn kéo đến cho tôi cả một kỳ thi căng thẳng, cho tôi cả một kì nghỉ đầy kỉ niệm với lũ bạn, cho tôi một ngày tựu trường đáng nhớ,

Và cho tôi gặp Nhật Linh. 

- Minh chưa về à? - Linh lờ mờ mở mắt nhìn tôi, rồi mới bắt đầu uể oải ngồi dậy tống đống sách vở nằm la liệt trên bàn vào trong cặp. 

- Thế mày muốn bị nhốt trong lớp hay gì, ở lại đợi mày để khoá cửa lớp đấy. 

Nói chung thói quen ngủ quên vào cuối giờ của Nhật Linh cũng vô tình khiến tôi hình thành thói quen về muộn hằng ngày. Vậy nên cứ những hôm nó không ngủ, tan học phát về luôn là chẳng hiểu sao tôi cứ thấy thiếu thiếu, sai sai, không quen lắm. Mỗi lần như thế tôi chỉ đành ở lại trường ngồi giải đề, ngắm này, nghía kia cho đến khi thấy đủ lâu, thấy yên tâm mới dám xách cặp ra khỏi lớp để khoá cửa. Chứ nếu về đúng giờ thì tôi cứ thấy bồn chồn, bất an như sợ sẽ nhốt ai đó lại trong lớp ấy!

- Lần sau cứ đưa chìa tao khoá cửa lớp cho, chứ không cần ở lại đợi lâu vậy đâu, nhà mày còn rõ xa nữa. 

- Không sao, sở thích của tao là đợi mà, tao đợi mày đến tối cũng được.

- Ơ thật á!? - Nó đột nhiên áy náy nhìn tôi trông đến là buồn cười - Xin lỗi tại tao không biết, tao tưởng mày không thích đợi nên lúc nào cũng cố dậy sớm, thế mai tao ngủ mày cứ đợi tao đến tối nhé. 

Nói thế thì chịu nó thật, nghe vậy tôi buồn cũng chẳng nổi, mà vui cũng chẳng xong, đành cười khổ vâng vâng dạ dạ, hứa ngày mai nếu nó có ngủ đến tối tôi cũng sẽ đợi. Tôi đợi nó vì tôi thích nó, thích nó thì tôi đợi từ hè sang thu sang đông cũng được, nhưng đau lòng làm sao Nhật Linh lại chẳng hiểu cho tình cảm của tôi, đợi nó ngủ đến trưa thôi về nhà tôi đã bị mẹ chửi gần chết, đã thế nó còn cho tôi cái đặc quyền đợi nó ngủ đến tối làm gì như đấm mạnh vào trái tim tôi? Linh à, học sinh chuyên Văn kiểu gì lạ thế?! 

Rồi rồi, tôi biết tôi biết, chỉ là một kẻ mê muội thì làm gì có quyền than vãn, làm gì có quyền kể đau kể khổ...Chỉ ngồi nhìn bộ dạng ngái ngủ, lờ đờ của Nhật Linh xếp đống sách vào balo một cách chậm rì thôi mà tim tôi như hẫng cmn mất một nhịp, trông nó yêu vailoz, càng ngày càng thấy đáng ra từ "dễ thương" trong từ điển tiếng Việt nên thay bằng "Trần Nguyễn Nhật Linh" mới đúng!

Ừ thì hôm nay tôi đã lên kế hoạch sẽ bày tỏ tình cảm của mình với Nhật Linh, mà cái sự đáng yêu của nó cứ đập vào mắt tôi thế này thì tôi phải bình tĩnh lắm mới không lỡ miệng cầu hôn nó đấy, (chứ cầu hôn thật chắc nó sang chấn chạy mất hút quá).

- Ờm..Nhật Linh này...

- Há?

- Tao ấy...

- Ừ? Mày làm sao?

[FULL] - Nam Châm Trái ChiềuDove le storie prendono vita. Scoprilo ora