Chương 38

67 6 0
                                    

Chương 38: Thư tình

Sáng hôm sau, Huyền Minh Thạch thức dậy, phát hiện mình đang ở trong một cái phòng ngủ đầy vẻ nữ tính. Anh ngây người một hồi, nhớ lại chuyện hôm qua, rốt cuộc cũng tìm được một đoạn trí nhớ ngắn ngủi.

Huyền Minh Thạch vò tóc, anh nhớ tới mình say, còn ôm hôn Hà Song Diệp, hi vọng anh không nói cái gì kỳ quái...

Cửa phòng bị gõ, Huyền Minh Thạch vẫn còn ngẩn ngơ đã nghe thấy tiếng Hà Song Diệp hỏi anh dậy chưa.

Nghe anh đáp lời, Hà Song Diệp mang theo hai mắt thâm quầng đi vào.

"Mắt em làm sao vậy?" Huyền Minh Thạch theo bản năng hỏi.

Hà Song Diệp xoa mắt, không được tự nhiên: "Ngủ không ngon... Em đem bàn chải mới cho anh, ly súc miệng có sẵn trong phòng rồi, anh dùng tạm của em là được. Vệ sinh xong thì ra ngoài ăn sáng."

Cô nói một hơi, lập tức rời đi, bỏ lại Huyền Minh Thạch có chút sững sờ.

Huyền Minh Thạch nhìn qua một vòng, khóe môi cong cong, đây là phòng của Hà Song Diệp nha.

Anh đi tới kệ sách trước mặt, lướt qua mấy tựa sách, ánh mắt dừng trước một quyển album.

Anh vươn tay lấy xuống, mở ra liền nhìn thấy một tiểu cô nương quấn trong một chiếc khăn hồng.

Khi còn bé Hà Song Diệp có một khuôn mặt tròn tròn mũm mĩm, lúc ba bốn tuổi mặc một chiếc váy hồng xòe rộng, lại còn cột tóc hai bên, rất đáng yêu.

Lại thêm một tấm hình khác, vẫn là Hà Song Diệp ngồi trên bậc thang ăn một viên kẹo dâu, khóe miệng còn dính nước đường, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, đôi mắt to tròn sáng ngời.

Lật thêm mấy tấm nữa, biểu tình trên mặt Huyền Minh Thạch càng lúc càng ôn nhu, thẳng đến tấm hình Hà Song Diệp chụp lúc cấp 3, là một đầu tóc tém, không khác gì một nam sinh.

Huyền Minh Thạch có chút khiếp sợ, cũng quá là khác biệt rồi. Xem ra suốt đoạn thời gian này cô cũng không có nhiều hình lắm. Chắc là tâm lý thôi, bộ dạng như vậy đúng thật là không dễ nhìn, đương nhiên là không muốn lưu lại.

Bất quá Huyền Minh Thạch lại cảm thấy rất tốt, đây là khoảng thời gian mấu chốt, cô lúc này nhất định là rất xinh đẹp nhưng vì kiểu tóc này liền không ai muốn để mắt tới. Cho nên chuyện này là chuyện tốt. Nếu có người nhận ra được vẻ đẹp của cô lúc này, không chừng anh đã không có cơ hội đứng ở đây.

Phía sau cũng không có thêm mấy tấm hình, cuối cùng là hình tốt nghiệp đại học, rất giống với hiện tại, cô mặc một chiếc váy đỏ chụp hình cùng cả lớp.

Huyền Minh Thạch chỉ cần liếc mắt một cái liền tìm được cô, nhưng anh lại có cảm giác không đúng, người trong hình không giống như Hà Song Diệp....

" Huyền Minh Thạch, anh xong chưa?" Hà Song Diệp tiến vào, lúc này Huyền Minh Thạch đang ngồi trước bàn học của cô.

Huyền Minh Thạch biết chuyện xem trộm album của người ta là mình không phải, cho nên liền cất đồ vào đúng chỗ, xoay người nói xin lỗi.

Hà Song Diệp cũng không để ý chuyện này, chỉ có chút thất thần, đến album ảnh cũng giống của cô như đúc, đây rốt cuộc là sao?

[EDIT] Tôi Là Vợ Của Nam PhụWhere stories live. Discover now