Chương 24: Thấy được

109 15 8
                                    

Phát hiện ý của Diệp Hồng Tú, Giang Minh Trí ho khan một tiếng, trong lòng ông rất mâu thuẫn.

Đại đội trưởng tốt chứ?

Tốt.

Nhưng mà làm con rể...... lại có một chướng ngại á, đây chính là vị hôn phu tiền nhiệm của cháu gái Giang Kiều, này đây nếu mà thành...... Lời người đáng sợ, cho nên ông tách ra đề tài: "Nhạc Anh, con cứ đi theo chị họ con đi, thuận đường xoay vài vòng trong thôn luôn."

Trịnh Nhạc Anh nhếch môi: "Dạ, cảm ơn cậu ba."

Phát hiện ông ngoại với cả nhà cậu ba đều là đối xử thiệt tình với cô, Trịnh Nhạc Anh không khỏi thả lỏng nhẹ nhàng hơn, tươi cười trên mặt cũng càng xán lạn hơn.

Trên xe lửa cô không có nói với đồng bạn của mình rằng mình bên này có thân nhân chính là vì lo lắng thời gian dài không có đi lại, cảm tình đã mới lạ, đến lúc đó cô cũng không biết nên ở chung với những thân thích này thế nào.

Trước kia cô đi theo mẹ sống ở trong quân doanh, thân thích hai bên nội ngoại đều ít lui tới, về sau mẹ hy sinh, ba cũng chuyển nghề, nhưng mà chỗ ba chuyển nghề lại là quê của ông, cách quê nhà mẹ rất xa, rất xa.

Về sau nữa ba lại cưới một bà mẹ kế vào cửa cho cô, vậy thì đi lại với bên ngoại mình liền càng ít hơn.

Nếu không phải còn có thư tín lui tới, vậy thì liên hệ sẽ bị đứt đoạn.

Nghĩ đến nhà mình bên kia, Trịnh Nhạc Anh đi theo chị họ ra ngoài, tâm tình phức tạp.

Danh sách xuống nông thôn vừa báo lên liền không cách nào sửa đổi, nhưng mà cô khi đó thật sự là muốn tránh đi thật xa, thật xa là được rồi.

Không bao giờ muốn gặp những người cô không muốn nhìn thấy kia, nghĩ đến cô sẽ xuất hiện ở chỗ này, không biết mụ mẹ kế với con chị kế kia của cô sẽ thế nào, anh trai chắc chắn sẽ khổ sở, khổ sở vì cô xúc động như vậy.

Nghĩ đến đây, mũi Trịnh Nhạc Anh không khỏi thấy đau xót.

Giang Cảnh Du thấy biểu cảm cô nàng hay thay đổi, phỏng chừng là nhớ tới chuyện gì không vui, ví dụ như nguyên nhân cô nàng báo danh xuống nông thôn.

Đối với điểm này, ý của Giang Cảnh Du giống với ý Giang Nguyên Đồng, trước hết không hỏi cô nàng, chờ khi em nó thích ứng rồi lại nói cũng không muộn.

Hiện tại người cũng đã đi đến đây, lại không quen thuộc gì với nơi này, nói tới mấy đề tài mẫn cảm đó ngược lại sẽ ảnh hưởng cảm tình của bọn họ.

Chờ khi con bé thích ứng rồi, cảm xúc cũng đã hoàn hoãn, lại từ từ nói.

Đây là một đứa bé mới 15 tuổi thiệt đó, ở đời sau, lớn như này hẳn là còn đang học sơ trung, người vẫn còn con nít lắm, còn đang đi học đàng hoàng dưới cánh chim bảo hộ của cha mẹ kìa.

Đi được một đoạn rồi, thấy biểu cảm của em họ hòa hoãn hơn một ít, Giang Cảnh Du mới nói chuyện với cô nàng: "Nhạc Anh, chị gọi em như vậy được chứ?"

"Dạ được ạ."

"Nhạc Anh, để chị nói sơ sơ về thôn Thượng Trang cho em đi. Ngọn núi bên kia kìa, tất cả đều là tre trúc, hiện tại nhà chúng ta đang có măng đào được từ chỗ đó đó, ướp thành măng chua, hương vị không tệ lắm, sau khi về nhà em nếm thử chút nha, ba chị rất là thích ăn, em thích ăn măng không?"

Khi tôi đổi đối tượng đính hôn với nữ chính..... [EDIT]Where stories live. Discover now