Chương 24.

57 11 1
                                    

Trên mặt Tề Dao vẫn luôn treo nhàn nhạt mỉm cười, nhìn hai người khiêu vũ, trong lòng suy nghĩ muôn vàn, không biết nghĩ tới cái gì.

Nhảy xong vũ, Thư Thanh Thiển trở lại tại chỗ ngồi xuống, ngoài ý muốn phát hiện tiến độ nhiệm vụ biến thành 50%.

Nàng có chút khó hiểu, sao lại đột nhiên gia tăng nhiều như vậy?

Yến hội như cũ tiếp tục, đến nỗi hai nữ chính không biết đi nơi nào. Thư Thanh Thiển ở trong phòng đãi hồi lâu, uống không ít rượu, dần dần cảm thấy có chút buồn, muốn ra ngoài hít thở không khí.

Ánh trăng mông lung, bên ngoài một mảnh đen nhánh, Thư Thanh Thiển ra toà ngoại tùy ý đi một chút, gió nhẹ đánh úp lại, không khí tươi mát, làm chính mình thanh tỉnh vài phần.

“Ngưng Tuyết, chúng ta chia tay đi.”

Phía trước thình lình xảy ra một câu, làm Thư Thanh Thiển dừng bước chân, lúc này mới chú ý tới Sở Ngưng Tuyết cùng Tề Dao ở dưới bóng cây.

Thư Thanh Thiển vội vàng giấu sau cây không dám hiện thân, ngừng thở, lại không khỏi nghiêng tai lắng nghe hai người nói chuyện.

“Dao Dao, em nói cái gì?”

Sở Ngưng Tuyết chấn động như ngũ lôi oanh đỉnh, trong mắt mang theo không thể tưởng tượng.

Hai người các nàng rõ ràng vừa mới còn tốt, sao đột nhiên Tề Dao liền muốn cùng mình chia tay? Sở Ngưng Tuyết còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.

Tề Dao nghiêm túc nhìn bạn gái mình đã kết giao hai tháng, mắt rưng rưng, mặc dù có muôn vàn không nỡ nhưng nàng minh bạch thật sự không hợp.

Cho nên Tề Dao ngẩng đầu dứt khoát kiên quyết nói, “Thực xin lỗi, Ngưng Tuyết, em suy nghĩ đã lâu, cuối cùng nghĩ thông suốt rồi. Chúng ta trước sau không phải người cùng một thế giới, miễn cưỡng ở bên nhau tương lai cũng sẽ không hạnh phúc, cho nên chúng ta vẫn nên chia tay đi.”

Sở Ngưng Tuyết cau mày, “Vì sao?”

Tề Dao lau nước mắt, mỉm cười, “Sở Ngưng Tuyết, chị biết không? Kỳ thật chị và em ở bên nhau cảm giác rất mệt mỏi, bởi vì em căn bản không xứng với chị.”

Những lời này ở đáy lòng nàng đã áp lực thật lâu, hiện tại cuối cùng nói ra, nàng chậm rãi phun ra một hơi.

Trong mắt Sở Ngưng Tuyết mang theo khó hiểu, có chút mờ mịt, “Mệt? Dao Dao, chị làm sai chỗ nào em nói đi. Chị về sau sửa có được không?”

Tề Dao lắc đầu, “Không, Ngưng Tuyết, chị thật sự rất tốt, không phải chị sai, đều là vấn đề của em.”

Sở Ngưng Tuyết nắm chặt tay đối phương, thật lâu sau mới chậm rãi nói, “Thật sự muốn chia tay sao?”

Tề Dao tuy trong lòng không nỡ, nhưng chậm rãi nhắm mắt lại, kiên định gật đầu.

Nội tâm Sở Ngưng Tuyết thực hỏng mất, nàng không biết rốt cuộc vì sao Tề Dao đột nhiên cùng chính mình nói chia tay. Giờ khắc này nàng rất muốn ôm lấy đối phương khóc rống giữ lại, nhưng sự cao ngạo cùng tự tôn của nàng không cho phép.

Cho nên nàng buông lỏng tay mình ra, rũ xuống mí mắt, giấu đi thần sắc trong mắt, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại, sau đó tự mình cười nhạo thanh, "Được rồi.”

[BH][QT dễ đọc] Nữ Phụ Có BệnhWhere stories live. Discover now