Chương 33 - 34 -35

280 5 1
                                    

Chương 33

Vào bữa cơm chiều, trong lúc kẻ đã tiêu hao năng lượng cả ngày vùi đầu vào bát cơm, nam nhân vừa ăn canh vừa liếc mắt xem xét nữ sinh xinh đẹp ngồi bên cạnh thiếu niên, sau đó thản nhiên nói: "Bác Tề, đêm nay Bất Phá ở lại phòng cháu, bác bảo người mang khăn với áo choàng tắm đến phòng cháu".
Vừa mới ăn được một miếng, Tây Môn Mộc Nhất thiếu chút nữa đem đồ ăn phun ra, chiếc đũa trên tay Vương Linh Linh suýt rơi xuống còn cằm Hác Giai thì đã yên vị trên mặt đất.
"Bất Phá! Đêm nay anh ngủ ở phòng của anh ta?!" Hác Giai cực kỳ sửng sốt, bao nhiêu khí chất thục nữ đều bay biến.

Miếng cơm vừa mới nuốt xuống nghẹn lại ngay ở cổ họng, Lục Bất Phá cầm bát canh lên uống một ngụm to để cứu lấy cái mạng nho nhỏ của mình. Trừng mắt liếc tên đầu sỏ gây ra việc này, hắn đáp quanh co: "Miệng vết thương của anh ta hôm nay bị nứt, viện trưởng bảo không thể để việc này tái diễn thêm lần nữa. Bảo anh buổi tối nay trông coi tư thế ngủ của anh ta để đảm bảo anh ta luôn nằm thẳng".

"Vì sao lại là anh?" Hác Giai bất mãn véo vào cánh tay của thiếu niên, nhìn trừng trừng vào nam nhân mặt than trước mặt, "Buổi tối anh không ngủ với người ta, người ta sợ".

"Khụ khụ khụ" cuối cùng Lục Bất Phá cũng phun hết nước canh ra. Bác Tề vội vàng đưa chiếc khăn ăn cho hắn, Bất Phá chật vật lau miệng, mặt đỏ lên: "Hác Giai!".

"Bất Phá~~" Hác Giai giữ chặt bạn trai, "Anh đâu phải là y tá của anh ta, tại sao lại bắt anh đi trông anh ta vậy?".

Nam nhân nhìn chăm chú vào tay cô, không nhanh không chậm nói: "Hiện tại cậu ấy là y tá riêng của tôi".

"Bất Phá! Anh thành y tá từ lúc nào vậy!!!!".

"Anh..." thiếu niên quẫn bách. Nhìn hình ảnh này, mọi người không khỏi thốt lên một câu: thì ra "râu quặp" là thế này hửm.

*Râu quặp là gì thì chắc anh em cũng biết rồi nhỉ, câu này nếu edit theo nguyên văn thì hơi ngang nên mình sửa lại một chút*

Ánh mắt màu lam thâm trầm, "Tuy rằng hai người sẽ đính hôn. Nhưng mấy ngày này cũng đâu cần vội vàng quá. Tôi vẫn hay nghe người ta nói rằng những cô gái châu Á thường hay e thẹn rụt rè, tuy nhiên cô Hác Giai đây có vẻ "đi trước thời đại" a".

"Anh!" Hác Giai nghiến răng nghiến lợi, tên này rõ ràng đang đá đểu bà đây không được "ngoan hiền" mà.

Hai vị phụ huynh làm như không thấy tia lửa điện đang bắn phá mãnh liệt trên bàn, cúi đầu ăn cơm. Bác Tề tìm cớ chuồn khỏi chiến trường.

Thấy Hác Giai hằm hè với tên kia, Lục Bất Phá vội vàng trấn an: "Đợi đến lúc miệng vết thương của anh ta khép lại, anh sẽ không chăm nom anh ta nữa".

"Hừ!" Hác Giai cắn nhẹ môi, tựa vào người bạn trai, rồi đột nhiên cười thật ngọt ngào: "Quên đi, tuy em không thích anh ta, nhưng dù sao anh ta cũng là anh trai trên danh nghĩa của anh, là bác trai của con chúng ta sau này. Anh ta cũng có chút đáng thương, thôi thì em cũng đồng tình với anh ta".

"Hác Giai!" yêu nữ này nói bậy bạ gì thế.

Ánh mắt nam nhân hơi biến, lại chợt nghe yêu nữ nào đó thẹn thùng nói: "Em hình như... có".

AI LÀ AI ĐÍCH THƯƠNG (ĐAM MỸ) HoànWhere stories live. Discover now