Chương 22.

451 45 28
                                    

Ngày cưới càng đến gần, lòng tôi càng cảm thấy bất an. Rằng, tôi vẫn biết một ngày nào đó Momo sẽ rời xa tôi, nhưng tôi cứ cố chấp giữ em bằng mọi giá. Rằng, tôi biết mình phải buông tay, và em chẳng có cả đời thanh xuân để phí vào một người như tôi - nhưng tôi nhớ em, nhớ em đến khổ sở. Tôi nhìn chiếc điện thoại nằm im lìm trên bàn, cả người nhấp nhổm chẳng yên, các khớp tay chân đau nhức đến kì lạ, cứ chờ đợi mãi một điều gì.

Choi Joohyuk đẩy cửa, áo quần anh được là thẳng thớm. Mà hình ảnh em trong đầu tôi lại trái ngược - dáng người hơi khom, khuỷu tay áo lúc nào cũng nhăn vì bị xắn cao khi làm bánh. Tóc em không vuốt keo, cũng không dùng nước hoa, chỉ thoang thoảng mùi cháy vàng của bánh trong lò nướng. Em không dùng đồ hiệu, cũng không đồng hồ đắt tiền. Bả vai em gầy, xương đẩy ra hai đầu vai, mảnh mai.

Anh vịn tay lên vai tôi. Nhìn vào gương, tôi thấy chính mình, khốn khổ, chết tiệt, xấu xa.

"Em cưới anh không phải vì em còn yêu anh."

Anh khoé môi nhếch nhẹ, nhưng cứng đờ. "Thế thì vì cái gì?"

"Anh phải biết rõ điều đó hơn ai hết."

Tôi gỡ tay anh ra khỏi vai mình. Chiếc điện thoại lạnh ngắt trên bàn được nhấc lên. Thở dài một hơi, tôi đã định rời khỏi đấy. Nhưng anh túm lấy cổ tay tôi, với đôi hàng chân mày nhíu lại.

"Đừng tưởng anh không biết những việc em đã làm."

Hai giây im lặng, không khí bỗng giống như ngàn viên tạ đè xuống, bởi tôi chẳng có dự cảm tốt cho điều này. "Ý anh là sao."

"Em với con nhỏ tên Hirai gì đấy."

"Sao anh..."

"Chẳng phải cái con nhỏ khốn kiếp người Nhật kia là nguyên nhân khiến em thành ra như thế này sao? Buồn cười thật, em nghĩ con em sẽ cảm thấy như thế nào khi biết mẹ nó làm ra cái trò kinh tởm đó hả?"

Con em.

Anh ta đề cập đến Chaeng như thể nó chẳng phải là con anh, rằng anh chẳng dành được bao nhiêu tình cảm cho con bé. Nhưng anh đúng - rằng con bé chẳng nên chịu thêm bất kì một điều tiếng nào khác. Hay, con bé vốn dĩ không nên có cuộc sống xấu xí như vậy, đáng lẽ ra Chaeng phải được yêu thương. Anh lặng đi một lúc lâu, với sự thất vọng và giận dữ, rồi anh buông tay tôi, bước ra ngoài.

Rõ ràng một điều, anh đúng.

_

Đêm trước lễ cưới, em gửi tới một chiếc bánh bốn tầng xinh đẹp và tỉ mỉ, y như lời em đã hứa. Ở tầng trên cùng, cô dâu khoác tay mình vào tay chú rể. Tay còn lại, nàng còn cầm một bó hoa nhỏ đỏ thắm, đầu nàng đội vòng hoa kiều mạch trắng.

Còn có một hộp riêng bên cạnh, chứa một miếng bánh black forest và hai cái macaron màu hồng nhạt.

Bức tường yếu ớt mà tôi dựng nên đột nhiên đổ sụp, bởi nỗi nhớ và khát khao đã đẩy sập chúng. Tôi bật khóc, tại sao vận mệnh lại đối xử với tôi như vậy? Những mơ mộng trong tôi lại rầm rì như sóng biển, và tôi đã gọi cho em. Tiếng chuông chờ reo không bao lâu, em đã bắt máy. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức tôi chẳng có thời gian để đổi ý, và tôi chỉ gọi em vì tôi yêu em, mà chẳng phải vì tôi muốn cho em một câu trả lời nào - không phải một câu trả lời xác đáng. Và tôi biết em đã chờ đợi mình, tôi biết rõ chứ. Tôi yêu em, yêu em nhiều lắm, tôi càng biết rằng em đã đáp trả và hi sinh vì tình yêu đến mức nào, nhưng tôi còn làm được gì nữa đâu? Tôi bịt chặt miệng, nuốt vội đi tiếng nghẹn ngào, chỉ để nghe giọng em cuống quýt, ấm áp giữ chặt tôi. Vậy mà, tôi lại chẳng biết nói gì.

Grey Lady - The First Lover || Monayeon (Twice)Where stories live. Discover now