Chương 022: Mặt người dạ thú

2.5K 368 12
                                    

Editor: Mint

Sở Xương Bình lệnh cho người đào mộ phần lên, mang quan tài ra ngoài.

Người hầu hỏi ông: "Lão gia, có muốn mở quan tài nhìn xem không?"

Sở Xương Bình ngửa đầu nhìn trời, hít sâu một hơi, cố nén bi thương trong mắt nói: "Mở đi."

Nắp quan tài bị đẩy ra, trong nháy mắt một cỗ hương vị mục nát truyền ra.

Nữ nhân trong quan tài đâm đầu chết, đập đến đầu rơi máu chảy, mặt mũi toàn là máu, trước khi hạ táng lại không có ai rửa mặt cho nàng, căn bản không nhìn rõ mặt, chỉ có thể phân biệt là một nữ tử tầm mười sáu tuổi.

Quần áo trên người rách rưới chỉ đủ che giấu, cánh tay cùng đùi đều lộ ra ngoài, trên người còn có chút dấu vết xanh tím.

Không khó tưởng tượng những gì lúc còn sống nàng phải trải qua.

Sở Xương Bình lòng đau như cắt, cũng không dám nhìn kỹ mà chỉ vội vàng liếc qua, cởi áo choàng xuống trùm lên người cháu gái. Mắt đỏ ngầu gào thét trong đêm mưa: "Cẩu Hoàng đế! Sở gia ta cùng ngươi nhất định không đội trời chung!"

Khép lại quan tài, tùy tùng mang quan tài để lên một cái xe đẩy, xung quanh chất đầy thùng rương để che giấu.

Cửa thành Tây Châu lúc này đã đóng, tối nay bọn họ không kịp hộ tống ra khỏi thành. Đoàn người dự định về khách điếm nghỉ ngơi một đêm, đợi trời sáng mới đi tiếp.

Đất biên thùy buổi tối nhà nhà đều tắt đèn, đầu đường cuối ngõ một cái bóng cũng không thấy.

Sở Xương Bình cưỡi ngựa đi phía trước, lúc quẹo qua góc đường thì thấy một đội binh mặc huyền giáp đang chặn đường liền thức thời ghìm lại dây cương.

Ánh mắt Sở Xương Bình rơi xuống chiếc xe ngựa sau lưng đội binh lính, ôm quyền nói: "Người trong xe là Liêu Nam Vương?"

Trong xe ngựa không truyền ra thanh âm, ngược lại là một tướng lĩnh cầm đầu đội quân mở miệng: "Sở đại nhân ở Vĩnh Châu sao tới địa giới Tây Châu?"

Vĩnh Châu ở biên cảnh Liêu Đông, từ Vĩnh Châu đến Tây Châu xem như đi ngang qua hơn phân nửa Đại Tuyên.

Võ quan không có lệnh của triều đình mà tự ý rời đi đất trông coi, nếu truyền đến tai thiên tử chính là tội khi quân.

Sở Xương Bình đã quyết định tự mình đến đây tiếp cháu gái hồi kinh an táng, cũng không sợ thêm một cái tội khi quân: "Cháu gái ngoại Sở mỗ chết ở nơi này, cỏ cây còn có lá rụng về cội, Sở mỗ đến đây chỉ vì mang cháu gái hồi kinh. Vương gia đại nghĩa, ân tình tặng quan tài Sở mỗ khắc trong tâm khảm, ngày sau tất báo."

Hình Nghiêu bất động thanh sắc nhìn thoáng qua, thấy xe đẩy ở phía sau thì phất tay. Chỉ nghe mấy tiếng thiết giáp va chạm vang lên, đội binh huyền giáp rất nhanh nhường ra một con đường.

Sở Xương Bình lần nữa hướng xe ngựa ôm quyền: "Sở mỗ đa tạ Vương gia." Sau đó liền mang theo người xuyên qua đội quân kia.

Lúc này màn xe ngựa mới vung lên, Trì Thanh nhìn thoáng qua Sở Xương Bình đang rời đi: "Có thể để cho Sở Xương Bình dù làm thánh nhan tức giận cũng mặc kệ, từ Vĩnh Châu đến đây nhặt xác, xem ra doanh kỹ đã chết kia đích thực là đích nữ Khương gia."

[Edit] Tiểu trù nương ở biên quan - Đoàn Tử Lai TậpTahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon