Chương 024.2: Nàng là vị giác của hắn

3.2K 373 49
                                    

Editor: Mint

Người tới chính là Phong Sóc.

Hắn tung người xuống ngựa, bước nhanh đến trước kiệu: "Mẫu phi, nhi thần tới trễ."

Nhóm kiệu phu đem kiệu nghiêng về phía trước một chút, lão ma ma vén màn kiệu lên, một bàn tay có sơn màu đỏ đậu khấu đặt trên tay ma ma, phụ nhân trong kiệu xinh đẹp không giống giống người phàm chỉ nói ra hai chữ băng lãnh: "Quỳ xuống."

Lão ma ma bên cạnh lo lắng nhìn qua: "Nương nương..."

Thái hoàng thái phi bất vi sở động.

Ngược lại Phong Sóc trầm mặc một lát, uốn gối quỳ xuống đất.

Thái hoàng thái phi khóe miệng lạnh lùng câu lên, giẫm lên lưng Phong Sóc xuống kiệu.

Bà bước xuống, tay áo thêu mẫu đơn bằng kim tuyến trải dài phía sau, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh.

Bốn tỳ nữ liền vội vàng tiến lên nâng vạt áo bà.

Thái hoàng thái phi nhìn Phong Sóc vẫn còn quỳ nguyên tại chỗ, đáy mặt hiện lên chán ghét nồng đậm: "Con trai của tiện nhân mà cũng xứng gọi bản cung?"

Tống ma ma vịn tay che lại đau lòng trong mắt: "Nương nương, ngài đi đường mệt nhọc rồi, trước vào phủ nghỉ ngơi đi."

Thái hoàng thái phi lúc này mới lạnh hừ một tiếng, được Tống ma ma vịn vào phủ.

Lão quản gia trên năm mươi tuổi nhanh chóng đỡ Phong Sóc dậy: "Vương gia, ngài mau mau đứng lên, nương nương chỉ là phát bệnh..."

Phong Sóc nhìn theo bóng dáng Thái hoàng thái phi, trong mắt như đè nén thứ gì, tiếng nói lại bình tĩnh đến lạ thường: "Ta biết."

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua đường cái phủ Đô Hộ phủ đang vô cùng tĩnh mịch, phân phó nói: "Để bọn họ lui đi, còn để bách tính trên đường còn làm ăn nữa."

Quản gia thấy bộ dáng này của Phong Sóc, trong lúc nhất thời cũng không biết hắn là thật không nghi ngờ hay là đang nhẫn nhịn xuống, trong lúc nhất thời vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Phong Sóc lạnh giọng: "Nghe không hiểu lời của bổn vương?"

Quản gia lúc này mới cho đội binh huyền giáp một ánh mắt, âm thanh tiếng giáp va chạm lại đều đặn vang lên, toàn bộ đội quân phong tỏa đường cái phủ Đô Hộ giống như thủy triều rút đi.

Nhưng cửa từng nhà vẫn đóng chặt như cũ.

Phong Sóc ngửa đầu nhìn trời, những cảm xúc bị kiềm nén bấy lâu bây giờ như muốn phát ra nhưng trên mặt vẫn là vẻ không có gì như cũ.

Chỉ phân phó quản gia: "Hầu hạ mẫu phi thật tốt, ăn ở cứ theo ý bà, không được phạm sai lầm. Tây Châu gần đây không yên ổn, ta trễ chút lại về phủ thăm hỏi mẫu phi sau."

Quản gia vội vàng xác nhận.

Hôm nay đội quân vây quanh ở đường cái phủ Đô Hộ đều là tư binh của hắn, lúc không nên nhìn bọn họ sẽ không có mắt, lúc không nên nghe sẽ không có tai, sự tình mới nãy sẽ không có ai biết được.

[Edit] Tiểu trù nương ở biên quan - Đoàn Tử Lai TậpWhere stories live. Discover now