Chương 035: Nổi điên 💢

3.1K 382 65
                                    

Editor: Mint

Khương Ngôn Ý có chút hoảng, có khi tiểu tình lữ người ta ầm ĩ chút thôi, Đại tướng quân quay đầu tìm mình chắc vì muốn chọc tức cô nương kia.

Thiết nghĩ có thể được người trong hoàng thất như hắn thích thì cũng phải là cô nương con nhà thế gia.

Bây giờ mình xuất hiện chẳng khác nào nữ phụ ác độc thừa lúc nữ chủ vắng nhà mà chen vào, sau này nhất định sẽ bị ghi hận.

Nghĩ vậy Khương Ngôn Ý đau cả đầu, nàng cảm thấy nhất định phải cùng Phong Sóc giải thích rõ ràng, nếu không sau này khó mà biện giải.

Khương Ngôn Ý đứng ở cửa nhìn một chút, phát hiện trên đường đã không còn thân ảnh Phong Sóc. Nhớ lại lúc nãy hắn có nói một hồi sẽ quay lại, nàng tạm thời để việc này qua một bên, dọn dẹp chén đũa rồi về hậu viện xử lý bồn tỏi ngâm kia.

Sáng nay nàng đã bóc vỏ tỏi rồi ngâm trong chậu nước gần một ngày, vị hăng của tỏi đã vơi đi không ít.

Nàng vớt tỏi lên đem phơi khô, lát nữa bỏ vào hũ rồi chế thêm nước muối là được.

Ngâm tỏi chừng ba ngày vị cay sẽ mất, sau đó đổ đường vào. Tỏi ngâm muốn ăn ngon thì bước bỏ đường này là mấu chốt, cách truyền thống là dùng đường đỏ, nhưng Khương Ngôn Ý cảm thấy dùng đường đỏ màu sắc quá đậm, nhìn không được đẹp.

Trước đó nàng mua không ít đường trắng làm bánh hoa quế, lấy đường đó để làm cũng được. Mà đường để cạnh hoa quế vài ngày cũng lây mùi hoa quế, dùng ngâm tỏi sẽ có mùi hoa quế nhàn nhạt.

Lúc Khương Ngôn Ý đang ngồi trong sân làm việc,  bên ngoài cửa hàng có người cất tiếng gọi: "Khương chưởng quỹ có đây không? Chén bát ngài đặt ở lò sứ giao tới rồi!"

Nàng vội nói với Thu Quỳ đang chẻ củi: "Đi, chúng ta ra ngoài lấy chén bát."

Tiệm lẩu muốn thu hút khách hàng, hương vị khẳng định là quan trọng nhất, nhưng phục vụ bằng bộ chén đũa trên thị trường không bán sẽ gây ấn tượng với thực khách hơn.

Như vậy người thích món ăn sẽ thấy nồi lẩu rất ngon, người không quá thích món ăn sẽ thấy nơi này độc đáo, có phong cách.

Khương Ngôn Ý dẫn Thu Quỳ từ hậu viện ra ngoài.

______________

Bên ngoài cửa hàng đang đậu một cỗ xe bò, đứng ngay bên cạnh là một vị thái thái độ tuổi lục tuần đang chuẩn bị di chuyển chén bát mâm sứ xuống.

Trên xe bò còn có thêm một người, người nọ mặc áo màu xanh, dung mạo tuấn tú, phong thái nho nhã, không phải Lục Lâm Viễn thì là ai.

Hắn ta vung tay áo, ôn hòa nói: "Lão nhân ra, để ta giúp ngài chuyển đồ xuống."

Lão thái thái nói: "Công tử chở ta một đoạn đường đã tốt lắm rồi, sao có thể phiền toái thêm nữa."

Lục Lâm Viễn khiêm tốn cười một tiếng: "Không phiền, ta cũng chỉ tiện đường thôi."

Lúc nói lời này, hắn ta tiện tay cầm một chồng chén nhỏ có hình hoa lê xuống, lò hầm ở biên quan làm đồ không tính là tinh xảo, nhưng thắng ở chỗ tạo hình độc đáo, có ý tán dương nói: "Sư phụ làm ra khuôn này tay nghề thật tốt."

[Edit] Tiểu trù nương ở biên quan - Đoàn Tử Lai TậpWhere stories live. Discover now