Chính văn 67.2

2.1K 50 1
                                    

Trong khi Lạc Khuynh Hoàng trầm tư, tên trong tay Quân Kiền Linh cũng đã mang theo tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bất ngờ bắn tới sau lưng Lăng Cảnh Lan. Thế tên bắn vô cùng mãnh liệt, không thể phủ nhận, công phu bắn tên của Quân Kiền Linh quả thật không tồi .

Tên như chẻ tre, nhanh chóng bắn tới sau lưng Lăng Cảnh Lan, mắt thấy sẽ bắn trúng Lăng Cảnh Lan, khóe môi Quân Kiền Linh đã giương lên tươi cười hưng phấn, trong mắt Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia lo lắng nhàn nhạt, mà Quân Khuynh Vũ vẫn giữ ý cười nghiền ngẫm.

Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông, Lăng Cảnh Lan tựa hồ đã sớm phòng bị tốt hết thảy, vươn tay bắt lấy mũi tên, sắc bén quay đầu, nhìn Quân Kiền Linh.

Quân Kiền Linh trợn tròn mắt, thần sắc cực kì quái dị. Hắn căn bản không lường được Lăng Cảnh Lan sẽ tránh được một tên này của hắn, càng không ngờ Lăng Cảnh Lan cư nhiên có thể bắt được tên của hắn!

Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng cũng hiện lên một tia tán thưởng. Lăng Cảnh Lan này quả nhiên có bản lĩnh, chưa nói đến hắn hoàn toàn bảo trì tỉnh táo, với công phu của hắn có thể lập tức bắt được tên của Quân Kiền Linh cũng không thể khinh thường a.

"Nhị hoàng tử, bắn tên sau lưng người khác không phải là việc làm của quân tử a." Lăng Cảnh Lan cầm lấy mũi tên Quân Kiền Linh bắn tới, trong mắt toát ra một đạo hàn quang, khóe môi tuy rằng tươi cười, nhưng lại ẩn chứa vài phần hàn ý.

Sắc mặt Quân Kiền Linh nháy mắt trở nên tái nhợt, hắn nhìn Lăng Cảnh Lan, hồi lâu vẫn nói không nên lời, thật lâu sau, mới lắp bắp nói, "Thái tử Lăng quốc nói đùa. Bản điện cũng không biết tên này là ai bắn, hay là thái tử nhìn dấu hiệu trên mũi tên thử xem?"

Lăng Cảnh Lan một đường vuốt dọc mũi tên, cuối mũi tên có khắc ba chữ: Quân Khuynh Vũ.

Vì để phân chia con mồi săn được, mỗi người sẽ đem theo tên có khắc dấu hiệu, dựa vào đó mà phân chia con mồi.

Quân Kiền Linh cũng không quá ngu ngốc. Ở trên mũi tên có khắc tên Quân Khuynh Vũ, đúng là một hòn đá ném hai chim.(NH: như câu "một mũi tên trúng hai con nhạn")Mượn cơ hội này giết Lăng Cảnh Lan, lại có thể giá họa cho Quân Khuynh Vũ, tiêu diệt một đối thủ cạnh tranh.

Lăng Cảnh Lan nhìn ba chữ trên tên, ý cười trên khóe môi càng lãnh liệt, trên tay dùng một chút lực, nghiền nát mũi tên, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn thẳng về phía Quân Kiền Linh, lạnh giọng nói, "Ngươi cho là bản thái tử sẽ tin tưởng trò xiếc của ngươi sao?! Quá tam ba bận! Một lần đuổi giết cùng ám tiễn hiện tại, bản thái tử sẽ không so đo với ngươi, nhưng nếu còn có lần thứ ba, bản thái tử sẽ không dễ dàng buông tha ngươi như vậy!"

Quân Kiền Linh bị khí tức sát phạt trên người Lăng Cảnh Lan tản ra làm cho hoảng sợ. Thân hình ở trên ngựa bất chợt run lên.

"Một chiêu mượn đao giết người này của nhị ca thật xảo diệu, chỉ tiếc, lại gặp phải chúng ta." Quân Khuynh Vũ không cần nhìn đến mũi tên kia cũng có thể đoán được trên tên có khắc tên của mình. Trong mắt hắn hàm chứa vài phần trào phúng, câu môi nhìn Quân Kiền Linh, trên mặt hoàn toàn là chế nhạo.

Quân Kiền Linh ôm hận nhìn Quân Khuynh Vũ. Hắn làm sao lại quên mất vị đệ đệ này sớm đã kết thành liên minh với Lăng Cảnh Lan.

"Quân Khuynh Vũ! Ngươi đừng đắc ý! Ai là người cười cuối cùng còn chưa biết đâu! Chúng ta chờ xem!" Quân Kiền Linh hung hăng trừng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ cùng Lăng Cảnh Lan, rồi phóng ngựa rời đi, gã sai vặt đi theo hắn cũng biến mất vô ảnh vô tung.

"Hắn không phải muốn đoạt hạng nhất sao, làm sao lại rãnh rỗi giám sát ta ở đây." Lăng Cảnh Lan nhìn bóng lưng Quân Kiền Linh phóng ngựa rời đi, nhíu mày, có chút nghiền ngẫm nói. Tựa hồ căn bản không hề đem việc Quân Kiền Linh ám sát để vào mắt.

Khóe môi Quân Khuynh Vũ giương lên một chút ý cười trào phúng, hơi hơi nhíu mày, cười nói, "Muốn đoạt được hạng nhất có rất nhiều biện pháp, không cần tự mình ra tay. Hắn có thể khắc tên của ta trên mũi tên của hắn, đương nhiên cũng sẽ có biện pháp khắc tên của hắn lên tên của người khác."

Lăng Cảnh Lan nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ. Nay tiếng nói của Quân Kiền Linh ở trong triều rất có phẩm vị, muốn tìm người thay hắn săn bắn, cũng không phải việc gì khó. Nhiều người như vậy, muốn đoạt hạng nhất, tự nhiên cũng không phải việc khó.

Lăng Cảnh Lan từ từ thúc ngựa đi tới trước mặt Quân Khuynh Vũ. Người này nay là minh hữu của hắn, tương lai là địch nhân, thực lực quả thật sâu không lường được. Xem ra hắn thật là bảo hổ lột da*!(*:không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương)

Đi tới trước mặt Quân Khuynh Vũ, ánh mắt Lăng Cảnh Lan không tự giác chuyển tới trên mặt Lạc Khuynh Hoàng, trong nháy mắt ánh mắt hắn hiện lên kinh hỉ, mất mát, nghi hoặc, bình tĩnh nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng bị ánh mắt sáng quắc của Lăng Cảnh Lan nhìn như thế, có chút mất tự nhiên. Nhưng nàng vẫn không mở miệng nói chuyện. Nàng không phải không thể giả giọng nam nhân, nhưng nàng biết, kỹ xảo nho nhỏ này của nàng muốn lừa gạt người bình thường thì không khó, nhưng muốn lừa gạt Lăng Cảnh Lan cũng không dễ dàng.

"Lăng thái tử không đi săn bắn, lại nhìn chằm chằm vào gã sai vặt của bản điện làm gì?!" Quân Khuynh Vũ tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt Lăng Cảnh Lan, không khỏi nhíu mi, trong thanh âm cũng mang theo vài phần hàn ý.

Lăng Cảnh Lan vẫn bất vi sở động, câu môi cười nói, "Gã sai vặt của thất hoàng tử, ánh mắt rất đẹp."

Ánh mắt thật đẹp. Đẹp như ánh mắt của nữ tử ngày ấy cứu hắn trong rừng. Đáng tiếc lại là nam nhân. Nhưng mà thân hình nam tử này không khỏi quá mức tiêm nhược*đi.(*: nhỏ bé và yếu ớt)

Trong mắt Lăng Cảnh Lan hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng vẫn bất động thanh sắc mím môi, nói, "Nếu thất hoàng tử không chào đón bản thái tử, vậy bản thái tử cũng không tiếp tục ở đây chọc thất hoàng tử mất hứng."

Dứt lời, Lăng Cảnh Lan liền mang theo gã sai vặt của hắn phóng ngựa rời đi.

Ánh mắt Quân Khuynh Vũ dừng lại trên bóng dáng Lăng Cảnh Lan phóng ngựa rời đi, trong mắt toát ra vài phần suy nghĩ sâu xa. Đối với Lăng Cảnh Lan, hắn cũng không dám khinh thị.

Hiện tại, thế cục Lăng quốc đang phức tạp. Ngoài mặt là Lăng quốc quốc quân đương quyền, kỳ thật Lăng quốc đã muốn âm thầm chia làm hai phái. Một phái chính là thái tử Lăng Cảnh Lan cùng thừa tướng, phái còn lại chính là tam hoàng tử Lăng Dịch Hiên.

Tam hoàng tử Lăng Dịch Hiên và Vũ Lưu công chúa đều là con thân sinh của hoàng hậu Lăng quốc, nhận hết sự sủng ái của đế hậu, nghe nói Lăng quốc quốc quân vẫn có tâm muốn phế đi Lăng Cảnh Lan, chỉ tiếc Lăng Cảnh Lan có chỗ dựa là thừa tướng, cho nên hai bên vẫn đang giằng co.

Bên trong con ngươi hắc bạch phân minh hiện lên một tia bất đắc dĩ. Nay, cả thế cục của Lăng quốc và Tây Quyết đều cực kì phức tạp, nguyên bản là một thời cơ tốt để thâu tóm, chỉ tiếc, thế cục Cẩm quốc so với Lăng quốc và Tây Quyết cũng không khá hơn là bao, trong khoảng thời gian này, sợ là ai cũng không làm gì được ai.

"Diễn cũng xem xong rồi, chúng ta tùy tiện săn vài thứ đi." Quân Khuynh Vũ nhún vai, vẫn là bộ dáng lười biếng, khóe môi ôm lấy ý cười nhàn nhạt, nhưng vẫn phong hoa tuyệt đại.

Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, khóe môi giương lên một chút bướng bỉnh tươi cười, nói với Quân Khuynh Vũ, "Nếu thất hoàng tử điện hạ không muốn săn bắn, vậy để nô tài thử xem sao?"

Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng cố ý bắt chước thanh âm nam tử nói chuyện với hắn, có chút buồn cười nhìn nhìn nàng, nhìn thấy bên trong con ngươi như nước của nàng lóe ra ánh mắt chờ đợi, khóe môi liền giương lên sủng nịch tươi cười. Thì ra Hoàng nhi của hắn thích săn thú sao?

Không hổ là nữ tử hắn thích, thật sự không giống người thường.

Quân Khuynh Vũ tùy tiện đem cung tiễn sau lưng giao cho Lạc Khuynh Hoàng, câu môi nói, "Bản điện liền đem cung tiễn này thưởng ngươi!"

Lạc Khuynh Hoàng tiếp nhận cung tiễn, liếc mắt nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, nàng bất quá chỉ là nhất thời nổi hứng bắt chước gã sai vặt nói chuyện với hắn, hắn lại hăng hái làm thật.

Nhưng mà cung tiễn của Quân Khuynh Vũ đúng là vô cùng tốt. Lạc Khuynh Hoàng vươn ngón tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc cung tiễn. Khóe môi giương lên thản nhiên ý cười, như là rất lâu rồi chưa từng chạm vào cung tiễn vậy.

Lạc Khuynh Hoàng phóng ngựa về phía trước, bóng dáng cưỡi trên lưng ngựa tuy rằng nhỏ gầy, nhưng lại có một cỗ khí thế ngạo nghễ. Quân Khuynh Vũ phóng ngựa đi theo sau Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt tràn ngập sủng nịch.

Lăng Cảnh Lan chưa từng rời đi,ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, thoáng nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa. Gã sai vặt này quả nhiên có vấn đề. Thử hỏi nếu chỉ là một tên sai vặt bình thường, làm sao dám dùng cung tiễn của Quân Khuynh Vũ?!

Hắn nhớ rõ Quân Khuynh Vũ luôn luôn không thích người ta chạm vào đồ vật của hắn. Cẩm quốc năm ba mươi, một thị vệ bên người hắn chạm vào cung tiễn hắn thích nhất, liền một kiếm giết tên thị vệ kia. Tuy rằng hắn biết, Quân Khuynh Vũ bất quá chỉ là qua mắt người ngoài, mượn cơ hội loại bỏ gian tế mai phục bên người hắn mà thôi, nhưng thanh danh Quân Khuynh Vũ không thích kẻ khác động vào đồ vật của hắn, cũng là chuyện mọi người đều biết.

Huống hồ vẻ mặt Quân Khuynh Vũ nhìn gã sai vặt này cực kì sủng nịch, tựa hồ gã sai vặt này chính là người trân quý nhất trong sinh mệnh của hắn. Đôi mắt đó, rất quen thuộc! Sẽ là nàng sao? Thật sự là nàng?!

Mặc kệ thế nào, hôm nay hắn nhất định phải tìm hiểu cho rõ.

"Thái tử điện hạ, muốn đi theo sao?" Đi theo bên người Lăng Cảnh Lan chính là thị vệ lúc trước bị Lăng Cảnh Lan phái đi cầu cứu Lạc Khuynh Hoàng, Diệp Khuê. Hắn là thị vệ bên người Lăng Cảnh Lan.

Lăng Cảnh Lan ngoái đầu nhìn lại, sắc bén quét nhìn Diệp Khuê, ý bảo hắn đừng làm ồn. Võ công của Quân Khuynh Vũ hắn không dám khinh thường, nếu khoảng cách đủ gần, chắc chắn sẽ bị Quân Khuynh Vũ phát hiện. Hắn nên làm thế nào mới có thể vạch trần thân phận của gã sai vặt này đây?!

"Buộc ngựa ở đây. Chuyện săn bắn giao cho ngươi vậy." Lăng Cảnh Lan thản nhiên liếc mắt quét Diệp Khuê một cái, quyết đoán bỏ ngựa, thi triển khinh công đuổi theo Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ.

Võ công của Lăng Cảnh Lan cũng là tuyệt đỉnh, hơn nữa hắn vẫn cẩn thận giấu diếm hơi thở, mà cả thể xác và tinh thần của Quân Khuynh Vũ đều tập trung trên người Lạc Khuynh Hoàng, bởi vậy vẫn chưa phát hiện Lăng Cảnh Lan đang âm thầm đi theo bọn họ.

Lạc Khuynh Hoàng phóng ngựa chạy một đoạn, bên trong con ngươi thủy linh hiện lên một chút ánh sáng, khóe miệng có chút giương lên, lưu loát đáp cung, nhắm ngay một con thỏ cách đó không xa.

Cung của Quân Khuynh Vũ quả là cung tốt hiếm thấy. Không chỉ cầm rất nhẹ nhàng, khi bắn cung cũng không tốn nhiều sức. Lạc Khuynh Hoàng lưu loát bắn ra một mũi tên, tên bay cực nhanh, lập tức bắn trúng tim con thỏ kia.

"Tài bắn cung của Hoàng nhi thật sự là khá tốt!" Quân Khuynh Vũ nhìn con thỏ bị trúng tên trong tay Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi khen ngợi.

Muốn bắn trúng con thỏ cũng không khó. Nhưng muốn bắn từ một khoảng xa như vậy, lại là một tên bắn trúng tim, sẽ không dễ dàng làm được. Lạc Khuynh Hoàng chẳng những làm được, hơn nữa còn làm rất dễ dàng, đủ có thể thấy tài bắn cung của nàng cao siêu thế nào. Thân là một nữ tử, có thể có tài bắn cung tốt như thế, thật sự là không dễ.

Lạc Khuynh Hoàng cúi hạ lông mi thật dài, nhìn con thỏ bị nàng bắn trúng cách đó không xa, cũng không đi lấy, chỉ câu môi cười nói, "Bất quá nhàn rỗi vô sự, cầu ca ca dạy ta, nếu so sánh với Vũ, quả thật còn kém xa."

Vẫn còn nhớ thời điểm nàng học bắn cung lúc trước, luôn luyến tiếc không muốn thương tổn các động vật nhỏ. Cho nên mỗi lần nàng luyện tập đều dùng bia ngắm, chưa bao giờ giết con vật nào.

Thời điểm đó, nàng như thế nào cũng thật không ngờ, một ngày kia, nàng sẽ trấn định tự nhiên một tên bắn trúng tim con thỏ như vậy.

Trong lòng vẫn chưa vì vậy mà động dung. Bất quá chỉ là một con thỏ mà thôi, bây giờ, cho dù muốn nàng tự tay một nhát kiếm đâm vào trái tim người sống, nàng cũng sẽ không nương tay.

Quân Khuynh Vũ ở bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, nhìn sườn mặt xinh đẹp của nàng phô ra dưới ánh mặt trời. Nhìn thấy lông mi thật dài của Lạc Khuynh Hoàng rũ xuống, che khuất đôi mắt đen của nàng, nhìn thấy đôi môi hồng đào của nàng gắt gao mím lại. Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một cỗ thương tiếc.

Hắn biết Hoàng nhi của hắn cho tới bây giờ vẫn là kiên cường như vậy, nhưng giờ khắc này, nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng bình tĩnh như vậy, hắn lại có thể cảm thấy rất bi thương. Đạm bạc như vậy, giống như vô cảm, lại làm cho hắn muốn hung hăng ôm nàng vào lòng.

Lăng Cảnh Lan một đường theo đuôi cũng kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Vừa rồi hắn nghe rất rành mạch, Quân Khuynh Vũ gọi gã sai vặt này là Hoàng nhi! Hắn nhớ rõ ngày đó Quân Khuynh Vũ cũng gọi Lạc Khuynh Hoàng như thế!

Nói như vậy, gã sai vặt này là do Lạc Khuynh Hoàng dịch dung?! Hắn đã nói, một đôi mắt đẹp như vậy, làm sao có thể xuất hiện trên khuôn mặtcủa một gã sai vặt bình thường được.

Con ngươi Quân Khuynh Vũ đang nhìn Lạc Khuynh Hoàng bỗng nhiên trầm xuống, đôi mắt lợi hại thẳng tắp bắn về chỗ Lăng Cảnh Lan đang ẩn nấp, trong giọng nói hàm chứa ba phần trêu tức bảy phân dày đặc, từ từ nói, "Lăng thái tử không phải là nhàn rỗi vô sự đấy chứ?"

Trên mặt Lăng Cảnh Lan vụt qua một chút bất đắc dĩ, lúc hắn nghe thấy Quân Khuynh Vũ gọi tên Lạc Khuynh Hoàng nhất thời kích động, đã quên giấu hơi thở. Thật không ngờ cảm giác của Quân Khuynh Vũ lại nhạy bén như thế, chỉ trong nháy mắt đã phát hiện ra chỗ hắn ẩn nấp.

"Bản thái tử cưỡi ngựa mệt mỏi. Muốn đi dạo một chút." Lăng Cảnh Lan nhẹ nhàng theo từ sau đại thụ đi ra, thần sắc vẫn lạnh nhạt, hoàn toàn không hề xấu hổ vì bị vạch trần, nhìn Quân Khuynh Vũ, khóe môi giương lên ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói, "Thật không ngờ khéo như vậy gặp thất hoàng tử."

"Nha? Thật không?" Quân Khuynh Vũ nhíu mày, bên trong con ngươi đen như mực hiện lên vài phần trêu tức, nhìn lá cây trên vaiLăng Cảnh Lan, cười nói, "Bản điện thật không biết, Lăng thái tử tùy ý đi một chút, đi hẳn đến trên cây đi? Không phải là Lăng thái tử có thú vui trèo cây chứ?"

Mặt cười của Lăng Cảnh Lan rốt cục xuất hiện vết rách, xấu hổ nhìn nhìn bả vai của mình, vì tránh cho Quân Khuynh Vũ phát hiện hắn theo đuôi, hắn cố ý leo trên cây một đường theo đến đây, nhất thời vô ý, dính một chút lá cây, không nghĩ lại bị Quân Khuynh Vũ phát hiện .

"Ha ha ha ha. Bản thái tử. . . là cảm thấy, ở trên cây nhìn được khá xa. . ." Lăng Cảnh Lan cười khan vài tiếng, mới ngượng ngùng nói. Con ngươi của hắn như có như không đảo qua hai má Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt ẩn ẩn vài phần kích động, vài phần nghi hoặc.

Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn Lăng Cảnh Lan, biết được Lăng Cảnh Lan một đường theo đuôi, chắc là đã biết thân phận của nàng, lập tức cũng không tiếp tục giả vờ, câu môi nói, "Xem ra, Lăng thái tử rất thích hợp làm bá chủ rừng rậm a."

Tiếng nói réo rắt êm tai, thanh linh như tiếng nước suối chảy, lại vui tai như tiếng ngọc bội va chạm với nhau.

Lăng Cảnh Lan tất nhiên nghe ra châm chọc trong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, chỉ là, vô luận như thế nào hắn cũng không tức giận được. Từ lần trước gặp qua Lạc Khuynh Hoàng, trong đầu hắn toàn bộ đều là hình bóng của Lạc Khuynh Hoàng.

Khuynh thành tuyệt đại là nàng. Tự nhiên phóng khoáng của nàng. Hờ hững xa cách của nàng. Cơ trí của nàng. Từng cái nhăn mày hay tươi cười của nàng đều nhét vào trong suy nghĩ của hắn. Hắn kinh ngạc phát hiện, sau khi gặp gỡ Lạc Khuynh Hoàng, hắn đã quên khuấy lòng dạ nữ nhân hiểm độc như thế nào.

Có lẽ, ở trong tiềm thức của hắn, đã sớm nhận định, Lạc Khuynh Hoàng chính là hắc tâm nữ nhân ngày đó ra tay cứu hắn!

"Khuynh Hoàng quận chúa nói đùa. Bản thái tử thật không biết, Khuynh Hoàng quận chúa từ khi nào đã trở thành gã sai vặt của thất hoàng tử?" Lăng Cảnh Lan gần như phục hồi tinh thần từ trong kinh ngạc, trên mặt đã khôi phục ôn hòa thanh nhã như ngọc, con ngươi tối đen thẳng tắp nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Ý cười trên mặt Lạc Khuynh Hoàng không giảm, đôi mắt đen như mực cũng có chút trầm xuống. Lăng Cảnh Lan quả nhiên là đã biết thân phận của nàng, lời này của hắn, chẳng lẽ là đang uy hiếp nàng sao?!

Khóe môi tràn đầy giương lên một chút cười lạnh, ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng sắc như kiếm thẳng tắp nhìn lại Lăng Cảnh Lan, câu môi lạnh lùng nói, "Ngươi nói ta là Khuynh Hoàng quận chúa thì ta phải nhận sao?"

Lăng Cảnh Lan chú ý tới ý không hài lòng trong giọng nói Lạc Khuynh Hoàng, giọng điệu của hắn không tự giác mềm đi một ít, ôn hòa cười nói, "Bản thái tử không có địch ý. Chỉ là muốn biết, Khuynh Hoàng quận chúa rốt cuộc có phải là cô nương ngày ấy đã ra tay cứu giúp hay không?"

Đáy mắt Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia ý tứ hàm xúc không rõ thâm sắc. Lăng Cảnh Lan vì sao đối với chuyện này chấp nhất như thế, thậm chí không tiếc âm thầm theo dõi nàng và Quân Khuynh Vũ, còn uy hiếp nàng. Phải biết rằng, chuyện này đối với Lăng Cảnh Lan không có lợi ích gì. Chẳng lẽ thật sự muốn biết nàng có phải là nữ tử ngày ấy cứu hắn hay không sao?!

"Bản điện đã sớm nói qua. Hoàng nhi không biết võ. Làm sao có thể cứu Lăng thái tử?!" Lạc Khuynh Hoàng còn chưa trả lời, Quân Khuynh Vũ đã lên tiếng, lông mi nhẹ nhàng nhếch lên, cười nói, "Nếu Lăng thái tử thật sự nhớ mãi không quên như thế, bản điện ngày mai liền đưa vị cô nương kia đến gặp Lăng thái tử!"

Lăng Cảnh Lan không ngờ Quân Khuynh Vũ sẽ nói như thế. Một đôi con ngươi vẫn gắt gao nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, trong lòng có trăm ngàn suy nghĩ.

Quân Khuynh Vũ nói chắc chắn như thế. Chẳng lẽ Lạc Khuynh Hoàng thật sự không phải nữ tử cứu hắn ngày đó sao. Đáy lòng mạc danh kỳ diệu lướt qua một tia mất mát, cái loại mất mát này, cơ hồ làm cho hắn cảm thấy chua xót.

Nếu Lạc Khuynh Hoàng không phải nữ tử cứu hắn ngày ấy, như vậy cảm giác mạc danh kỳ diệu của hắn đối với Lạc Khuynh Hoàng thì tính là cái gì đây. Sau cái ngày nữ tử kia cứu hắn, hắn vẫn âm thầm hỏi thăm tung tích của nàng, chỉ tiếc, vẫn chưa tìm hiểu được.

Ngày ấy tuy rằng chỉ vội vàng nhìn qua, nhưng giảo hoạt cùng phóng khoáng của nàng kia đã muốn khắc vào trong lòng hắn, nhất là một đôi con ngươi đen trong suốt như vậy, lại làm cho hắn đêm đêm nằm mộng thật lâu vẫn không quên được.

Hắn sống hai mươi năm. Ngồi trên thái tử vị năm năm. Hắn cho tới bây giờ chưa từng động tâm với nữ tử nào, tuy rằng cũng có thị thiếp, nhưng những nữ tử này bất quá chỉ là công cụ để hắn phát tiết dục vọng mà thôi. Đây là lần đầu tiên, hắn động tâm với một nữ tử, nhưng tìm khắp nơi vẫn không tìm được.

Cuối cùng, để cho hắn gặp Lạc Khuynh Hoàng. Cơ hồ từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng liền xác nhận nàng chính là nữ tử lúc trước đã cứu hắn. Bởi vậy, hắn vẫn luôn âm thầm quan sát Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng cơ trí, không kiêu ngạo, không siểm nịnh một lần nữa đả động tâm hắn.

Nhưng chưa từng dự đoán được, Lạc Khuynh Hoàng thế nhưng không phải là nàng.

"Như thế nào, Lăng thái tử không phải vẫn muốn nhìn thấy nàng sao? Chẳng lẽ chỉ qua thời gian ngắn như vậy, Lăng thái tử đã muốn di tình biệt luyến sao?!" Quân Khuynh Vũ thấy Lăng Cảnh Lan vẫn trầm mặc không nói lời nào, không khỏi nhíu mày, châm chọc nói.

Lạc Khuynh Hoàng vẫn thờ ơ lạnh nhạt ở bên cạnh Quân Khuynh Vũ nghe hắn nói như thế, thân mình có chút lay động. bên trong con ngươi tối tăm hiện lên vài phần mê mang.

Di tình biệt luyến?! Lăng Cảnh Lan khi nào thì thích nàng?!

Quân Khuynh Vũ nhìn đến mê mang trong mắt Lạc Khuynh Hoàng, khóe miệng có chút co rút. Hắn nguyên bản là không muốn để Lạc Khuynh Hoàng biết được chuyện này, nhưng bây giờ xem ra, chính là không thể không làm cho Lạc Khuynh Hoàng biết được .

Tính tình Lăng Cảnh Lan hắn hiểu rất rõ, làm người cực kì bướng bỉnh, một khi hắn nhìn trúng cái gì đó, tuyệt sẽ không buông tay. Nguyên bản hắn nghĩ Lăng Cảnh Lan đối Lạc Khuynh Hoàng bất quá chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng sau nhiều ngày quan sát, lại phát hiện Lăng Cảnh Lan thật sự động tâm.

Hắn vạn vạn không thể để cho Lăng Cảnh Lan biết Lạc Khuynh Hoàng chính là nữ tử cứu hắn ngày đó. Nếu không, dựa theo tính tình của Lăng Cảnh Lan, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Nếu hắn lấy thân phận Lăng quốc thái tử đưa ra hòa thân, như vậy sự tình sẽ rất phiền toái .

Lăng Cảnh Lan vẫn còn bị vây trong giãy dụa.

Di tình biệt luyến?! Sau khi nàng kia cứu hắn, hắn liền thề nhất định phải tìm được nữ tử này, hơn nữa đem nàng mang về Lăng quốc. Mới gặp Lạc Khuynh Hoàng, hắn liền nhận định Lạc Khuynh Hoàng chính là nữ tử cứu hắn, nghĩ đến thân phận của Lạc Khuynh Hoàng, vừa vặn thích hợp hòa thân.

Nhưng Quân Khuynh Vũ lại nói cho hắn, Lạc Khuynh Hoàng không có võ công. Như vậy, thì không phải là Lạc Khuynh Hoàng. Nhưng hắn cũng chân chân thật thật cảm thấy thất vọng. Hắn hy vọng cái nữ tử kia là Lạc Khuynh Hoàng, không phải sao?!

Chẳng lẽ hắn thật sự thích Lạc Khuynh Hoàng, mà quên đi nữ tử đầu tiên làm hắn tâm động?! Không! Sẽ không .

Bên trong con ngươi tối tăm của Lăng Cảnh Lan hiện lên một tia kiên quyết, hắn nói, "Thất hoàng tử nói đùa. Còn thỉnh thất hoàng tử thực hiện lời hứa, ngày mai đem vị cô nương kia tới gặp bản thái tử, bản thái tử thật tâm cảm kích."

"Tất nhiên." Quân Khuynh Vũ câu môi đáp.

Cũng may ngày đó Lạc Khuynh Hoàng che mặt. Muốn tìm nữ tử có ánh mắt tương tự như Lạc Khuynh Hoàng cũng không khó. Chỉ là một thân khí chất, cho dù có ánh mắt như vậy, không phải ai cũng bắt chước được. Thật sự có thể lừa được Lăng Cảnh Lan sao?!

Cho dù không có cách nào lừa được, hắn cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng để Lạc Khuynh Hoàng đi hòa thân! Lạc Khuynh Hoàng là thê tử củahắn, cả đời cũng chỉ có thể là thê tử của hắn, nếu thật sự không có cách nào, cho dù phải phát động chiến tranh, hắn cũng sẽ không luyến tiếc!

Lăng Cảnh Lan phức tạp nhìn Lạc Khuynh Hoàng, rồi hướng Quân Khuynh Vũ cười cười, thản nhiên rời khỏi. Chỉ còn lại Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ hai mặt nhìn nhau.

"Huynh vừa nói. . ." Lạc Khuynh Hoàng mang theo ba phần mê hoặc bảy phân kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ có chút bất đắc dĩ nhu nhu tóc Lạc Khuynh Hoàng, sủng nịch nói, "Ai kêu Hoàng nhi của ta có sức quyến rũ lớn như vậy. Không chỉ có Lăng Cảnh Lan, ngay cả. . ."

Ngay cả sư huynh luôn thanh tâm quả dục, cũng yêu nàng. Nửa câu này, Quân Khuynh Vũ không hề nói ra.

Lạc Khuynh Hoàng thấy được bất đắc dĩ cùng sủng nịch trong mắt Quân Khuynh Vũ, cũng là bất đắc dĩ nhún vai, trêu đùa, "Ai thích ta, ta không bận tâm. Chỉ cần huynh thích ta, ta liền chỉ thích huynh."

"Ân. Hoàng nhi của ta, ai dụ dỗ cũng không đi." Quân Khuynh Vũ có chút trẻ con ôm Lạc Khuynh Hoàng, làm cho hai con ngựa cũng bị ép dựa vào nhau.

Ánh mặt trời ngã về phía tây chiếu lên trên người hai người, tựa như tiên tử giáng trần, vạn phần mê người.

[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ cuồng hậuWhere stories live. Discover now