Chương 13. Thừa nhận

2.2K 203 16
                                    

Trần Nhan Linh ngồi xe ngựa đến cửa Cố phủ, người giữ cửa vừa thấy xe nàng, tức khắc biết là quý nhân tới chơi, liền vội vàng chạy vào phủ thông báo.

Lúc này Cố Vân Hi còn đang tu bổ hoa cỏ ở hậu viện, nàng vốn không thích những việc được xưng là thú vui của thục nữ này, nhưng vì làm cho người ta thích, nàng cũng thử bồi dưỡng một ít sở thích dễ nung đúc tình cảm.

"Tiểu thư, Yến vương tới, chúng ta xuất môn liền không?" Hồng Oánh hưng phấn chạy vào nói.

"Hồng Oánh, bộ dáng hoảng loạn như vậy rất mất thể thống." Cố Vân Hi buông kéo, rửa tay trong chậu đồng bên cạnh.

"Đã biết, tiểu thư chúng ta đi nhanh đi, nghe nói ban ngày Vọng Dương lâu có xiếc ảo thuật đấy, ban đêm trên hồ còn có hội đèn lồng nữa!"

Cố Vân Hi cười mắng nàng vài câu, rồi cũng tùy theo nàng.

Hồng Oánh từ nhỏ đã đi theo nàng. Nhà Hồng Oánh nghèo, cha mẹ bán nàng vào nhà giàu làm nha hoàn, vốn dĩ cũng coi như là đưa nàng đến hưởng phúc, dù sao đãi ngộ của nha hoàn nhà giàu cũng tốt hơn làm việc trong nhà nông. Đáng tiếc, chủ tử của Hồng Oánh là nàng, từ trước đến giờ đều phải cùng nàng bị kẻ khác bắt nạt.

Thấy Hồng Oánh tươi cười vui vẻ như vậy, Cố Vân Hi cũng không quản thúc nàng nữa.

Cố Vân Hi vừa đến cửa liền thấy Trần Nhan Linh quả thực mặc một thân váy đen dài, chờ bên cạnh xe ngựa, làn tóc màu mực suông mượt như thác nước, sườn mặt tinh xảo vô cùng nổi bật trước cửa Cố phủ người đến người đi.

Thấy Cố Vân Hi ra, Trần Nhan Linh nhoẻn miệng cười, đi về phía nàng: "Cố tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."

Cố Vân Hi nhìn Trần Nhan Linh cười khanh khách đến gần mình, cũng không kiềm được mà nâng khóe miệng: "Thần nữ bái kiến Yến vương."

"Hai người chúng ta không cần khách khí như thế, ngươi gọi ta Nhan Linh, ta gọi ngươi Vân Hi được không?" Trần Nhan Linh cười hì hì kéo qua tay Cố Vân Hi, đỡ nàng lên xe ngựa.

Cố Vân Hi miễn cưỡng nhịn xuống không kinh hô ra tiếng, nàng được Yến vương đỡ lên xe ngựa? "A! Nhan Linh!"

Trần Nhan Linh nghiêng đầu cười: "Chuyện gì? Vân Hi."

Cố Vân Hi cố hết sức xem nhẹ tiếng tim đập hoảng loạn trong lòng mình khi nghe Trần Nhan Linh dùng giọng trầm thấp mà gọi "Vân Hi", nhưng giọng nàng vẫn có chút run rẩy: "Không sao, có chút kinh ngạc thôi."

Đâu chỉ nàng kinh ngạc, Hồng Oánh bên cạnh trừng lớn mắt, tay che miệng lại mới không kêu ra tiếng.

Mà Vệ Nhất thì vẻ mặt kinh hách, Vương gia nhà hắn khi nào biết hạ mình đỡ người như vậy? Dù là Cố Vân Vãn cũng chưa từng nắm tay như thế. Vệ Tam thấy mà không trách, mặt không biểu tình mà nâng ghế gấp nhỏ lên cho Trần Nhan Linh.

Bên trong xe ngựa bố trí vô cùng ấm áp và thoải mái, ít nhất trong mắt Cố Vân Hi, đây là kiểu bày biện phá cách và xa hoa nhất nàng từng thấy. Hơn nữa vừa khởi hành liền thấy xe này hoàn toàn không giống xe ngựa khác, vững vàng ngoài ý muốn.

[BH][Edit][Mau xuyên][Hệ thống]Bao giờ cũng cứu lầm người - Ngung NgungWhere stories live. Discover now