Untitled Part 3

8 4 0
                                    

Vài hôm sau cậu tỉnh. Câu đầu tiên câu nói không phải về ai khác mà là cô ta. Có xứng đáng không hả cậu, khi mà cô ta nghe tin sau này cậu sẽ không nhìn thấy thì bỏ đi không một câu nói. Tôi nói với cậu cô ta đã đi. Cậu không tin, cậu nói là do tôi, do tôi xúi dục cô ta nên cô ta mới đi. Thật không ngờ tôi trong cậu lại tồi tệ như thế.
Sau ngày hôm đó cậu lạnh lùng hơn. Cậu không đi học nữa, cậu chìm vào bia rượu. Tôi rất buồn. Nhưng mà vẫn chăm sóc cho cậu. Hằng ngày vẫn sang nhà cậu khuyên nhủ cậu đi học nhưng đổi lại là những lời chưởi mắng từ cậu
_cô cút đi...tôi ...không cần lòng thương hại ..từ một người... xảo trá như ..cô
_ Cút, cút xa ra, đồ phù thủy.
_ Cô... trả lại cô ấy cho tới, tôi nói cho cô biết dù cô ấy có rời bỏ tôi đi chăng nữa thì tôi cũng không yêu một người đàn bà xấu xa, đáng ghê tởm như cô đâu.
Cứ mỗi lần như thế là tôi lại chui tạm vào một xó nào đó để khóc. Để rồi hôm sau vẫn sang nhà cậu, vẫn khuyên cậu và vẫn tiếp tục làm chỗ phát tiết cho cậu. Người nhà cậu thấy vậy cũng đã hết lòng khuyên cậu nhưng câu không nghe mà lại càng ghét tôi hơn. Vì tôi biết trong thầm tâm cậu tôi đang cố gắng lợi dụng sự thương cảm từ gia đình cậu.
Năm năm sau:
Mọi chuyện vẫn, tôi vẫn sống trong sự chà đạp của cậu.
Hôm đó, tôi mang cháo cho cậu.
_ Anh ăn cháo đi.
_ Hừ, cô mặt đầy nhỉ. Tôi chưa thấy ai mặt đầy như cô đấy
_ Anh... anh à..em...~ Tôi nghẹn ngào
_ Thôi đi, động một tí là khóc. Cô đứng là vừa vô dụng, vừa ti tiện
Không nói nữa, tôi bưng bát cháo lại cho anh
_Anh... anh ăn cháo
[ xoảng]
_ không cần, có ăn cái thứ này vào tôi cũng thêm mệt mà thôi

Cậu hất bát cháo vào người tôi. Đau...Đau quá. Sao cậu lại nhẫn tâm vậy chứ. Không chịu được nữa, tôi chạy về nhà. Còn cậu khi cô chạy đi thì cảm thấy vừa tuột mất một thứ gì đó rất quan trọng, nhưng những suy nghĩ đó đã nhanh chóng bị cậu gạt sang một bên.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cậu có biết không, cậu thật sự rất nhẫn tâm. 5 năm sống trong sự chà đạp của cậu, tôi chịu đựng tất cả bởi vì tôi tin rằng cậu sẽ hiểu cho tôi. Nhưng quãng thời gian sống bên cậu có lẽ đã giúp tôi hiểu được sẽ chẳng bao giờ có kì tích trong cái xã hội nghiệt ngã này.... Liệu rằng tôi có đủ can đảm ở bên cậu nữa không?
¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿¿
Cái này nhạt quá. Quãng tg này mk k bt viết j sag chap sau cho con nữ phụ về, ngược nữ

Sai lầm của tôi là thích cậuWhere stories live. Discover now