2.5

3.1K 127 17
                                    

Nghe tôi hỏi vụ phản phệ, Chu Kim Sí tức giận gầm lên: "Bà ta đã hạ cổ em, em còn lo bà ta bị phản phệ? Ngũ Thư Dao, em đúng là bị mê hoặc rồi!"

Tôi bị Chu Kim Sí mắng đến sững sờ, thấy anh căng thẳng, tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Buông ly nước xuống, tôi hỏi: "Vậy còn bao lâu nữa?"

"Hẳn là mấy ngày, cổ này dùng không dùng đúng liều lượng cho nên tôi không đoán trước được. Sáng mai em mang phương thuốc với bã thuốc tới đây, tôi sẽ cố gắng giải giúp em ngay trong ngày mai." Anh đau lòng nhìn tôi, nhẹ nhàng nói, "Em cố chịu đựng thêm mấy ngày, tôi phối thuốc không cho nang trứng kia lớn hơn nữa, chắc sẽ không còn khó chịu."

Nói rồi anh lập tức xoay người đi phối thuốc, tôi ngồi trên giường nhìn Chu Kim Sí lấy từng bình thuốc trong ngăn tủ ra, cầm pipet cẩn thận điều phối.

Thật ra mặt mũi anh rất được, chẳng qua cứ lầm lì, còn không thích dọn dẹp, hơn nữa cứ nuôi mấy con vật kia nên mới khiến nhóm học muội né xa ba thước.

Nhưng đàn ông nghiêm túc mới đẹp là người đẹp trai nhất.

Chỉ nhìn anh phối thuốc, tâm trạng tôi dần bình tĩnh lại.

Lấy di động ra xem, là tin nhắn Wechat Mẫn Duệ Kỳ gửi cho tôi, hỏi tôi đi đâu, sao chưa về ăn cơm, mẹ chồng đang rất sốt ruột. Ban đầu chỉ là tin nhắn văn bản, sau đó là giọng nói, cuối cùng là điện thoại.

Mẹ chồng chưa từng gọi điện cho tôi, nói là không can thiệp tự do của tôi, hơn nữa mấy dì hàng xóm đều biết chỉ cần tôi về nhà, bất cứ lúc nào mẹ chồng cũng sẽ nấu cơm cho tôi, không để tôi phải ăn cơm thừa canh cặn.

Tôi nhìn di động, không nghe những tin nhắn giọng nói đó, trực tiếp cất di động.

Chu Kim Sí phối thuốc cũng không lâu, trực tiếp đưa ống nghiệm cho tôi: "Uống đi, đây là thuốc ức chế tốc độ phát triển của nang trứng."

Tôi nhận lấy, uống hết, sau đó hỏi anh: "Nếu dựa vào thứ này thì có thể kéo dài bao lâu?"

"Kéo dài cái gì? Ngày mai em phải mang bã thuốc tới đây, tôi giải cổ cho em. Đây là chuyện liên quan tới tính mạng, em còn muốn trì hoãn?" Chu Kim Sí xụ mặt, lớn tiếng, "Ngũ Thư Dao, trước đây sao tôi không phát hiện em chán sống thế hả!"

Tôi bật cười, trả ống nghiệm cho anh: "Được rồi."

"Nhiều nhất là nửa tháng." Sợ tôi kéo dài, Chu Kim Sí chỉ vào màn hình, "Em tự xem đi, nang trứng sẽ tăng trưởng rất nhanh, càng lúc càng nhanh. Thuốc của tôi chỉ tạm ức chế, nhưng chúng vẫn sẽ gia tăng!"

"Được rồi được rồi!" Tôi đứng dậy, "Em đi tìm Mẫn Duệ Kỳ." Sợ Chu Kim Sí không biết, tôi giải thích, "Là chồng em."

"Chuyện hạ cổ hắn biết không?"

Tim tôi chợt nhói đau, lắc đầu, cảm ơn Chu Kim Sí rồi ra ngoài.

Chu Kim Sí đưa tôi rời khỏi phòng thí nghiệm, dẫn tôi tới dưới ký túc xá dành cho nhân viên của trường. Thời điểm tôi vào thang máy, anh vẫn đứng bên ngoài nhìn tôi.

Giống như trước khi anh đi du học, ăn cháo xong, tôi định bắt taxi, anh lại bảo mới ăn xong phải tiêu thực, kéo tôi đi bộ về.

Lòng người như rắn: Nam hoan nữ ái sau lưng cổ giáng - Khát VũWhere stories live. Discover now