Chương 27

10.1K 345 5
                                    

Chương 27:

Ráng chiều ửng đỏ chiếu rọi trên mặt đường nhựa bằng phẳng.

Gió rít gào bên tai.

Chân trời là tầng tầng lớp lớp mây xốp lững lờ tổi.

Bọn họ như muốn đuổi theo mặt trời hoàng hôn, đua đến tận chân trời.

Phóng khoáng không chịu gò bó, vô lo vô nghĩ, tự do tự tại.

Nam Hạ ngửa đầu, lần đầu tiên thể nghiệm loại cảm giác này, tâm tình kích thích vô cùng.

Cố Thâm khẽ hạ người, đặt cằm lên vai cô, hỏi: "Thích?"

Rõ ràng là thanh âm từ trong tai nghe nhưng lại khiến cô cảm giác anh đang nhẹ giọng bên tai cô thì thầm.

Nam Hạ gật đầu: "Rất thích."

Anh chở cô đến ngoại ô, sai đó tăng tốc hơn 20 phút, cuối cùng dừng ở một công viên mới được xây dựng.

Sắc trời dần tối lại.

Đầu thu lá cây cũng đã bắt đầu úa vàng, gió nhẹ thổi qua, lá vàng khẽ run run bay lả tả nhưng một cơn mưa rào.

Hai người cùng nhau tản bộ quanh công viên.

Cố Thâm làm như lơ đãng chạm vào tay cô, lớn mật nắm lấy.

Nam Hạ cũng không tránh, chỉ cười nói: "Chỗ này đẹp quá."

Trời thu ở Nam thành là thời gian đẹp nhất trong năm.

Cố Thâm thuận miệng đáp một tiếng.

Cái gì mỹ cảnh, cái gì đầu thu anh chẳng quan tâm, trong mắt anh chỉ có một suối tóc dài mượt óng ả của mỹ nhân thanh thuần này thôi.

Anh nắm tay cô, nghiêng đầu nhìn gò má mềm mại kìa, không nhịn được muốn hôn lên đó nhưng lại sợ cô vì hành động này mà cuống quýt, cuối cùng cũng không dám làm ra hành động gì.

Qua một lút, hai người tìm một băng ghế ngồi xuống.

Nam Hạ nhìn anh: "Em có chút lạnh."

Đêm thu Nam thành nhiệt độ có chút thấp, Cố Thâm nghe vậy lập tức đem áo khoác của mình phủ lên vai cô, chính anh chỉ còn lại một thân y phục mỏng manh.

Nam Hạ hỏi: "Anh không lạnh sao?"

Cố Thâm: "Anh là đàn ông da dày thịt béo, không có chuyện gì."

Nam Hạ dạ một tiếng.

Hai người nói chuyện một lúc, Cố Thâm hỏi cô có đói không, phụ cận có một quán cá nướng rất ngon.

Nam Hạ đồng ý.

Lúc đúng dậy lại có chút không chú ý, cô hụt chân, suýt nữa ngã sấp xuống. Cố Thâm phản ứng rất nhanh, đỡ lấy hông cô.

Nam Hạ ổn định thân người, im lặng nhìn anh.

Cánh tay anh vẫn đang đặt trên eo cô.

Nam Hạ thản nhiên: "Đi thôi."

Cô vừa chuyên thẩn liền bị anh kéo vào lòng.

Anh nhẹ nhàng ôm cô, tay khẽ vuốt sống lưng mảnh khảnh trơn mượt kia, mỉm cười: "Nếu anh không ôm em thì đêm nay sẽ có người ngủ không yên đúng không?"

[HOÀN - EDIT] Không Kiềm Chế Được - Tiểu Kiều MộcWhere stories live. Discover now