Chương 13

332 54 7
                                    

Anh Nặc cũng đã có phúc lợi rồi, vậy mọi người cũng có

Phòng bếp này nhìn thì ở trong nhà, nhưng thật ra có một loại cảm giác như là phòng bếp ngoài trời. Tô Diệc thấy có một cái nồi duy nhất, đột nhiên nhịn không được mà vui vẻ. Thật là, thiếu cái gì thì có cái đó, Tô Diệc cảm thấy mình được ông trời chiếu cố.

Nhưng mà lúc này, điều Tô Diệc muốn nhất chính là muối. Thợ săn trong căn nhà này thoạt nhìn cũng nghèo khổ, phòng bếp ngoài trời này không có nhiều dụng cụ nấu ăn cũng như nguyên liệu nấu, ấy vậy mà lại có muối Tô Diệc muốn. Cậu cầm muối, nhìn thoáng qua con dao phay trong bếp, nhớ đến mình còn cây chủy thủ nên đành từ bỏ. Kể cả chén đĩa bát đũa gì đó, Tô Diệc cũng hoàn toàn quên chuyện này.

Khi Tô Diệc đi ra, trong tay chính ôm một cái nồi đen to, còn có một bọc muối nhỏ, mà Tây Nặc Nhĩ cũng xử lý xong con mồi hôm nay

Đến lúc bé Eli và Dino trở về, Tô Diệc đang học cách lấy đá đánh ra lửa với Tây Nặc Nhĩ.

Tô Diệc nhìn bé Eli, cười nói: "Đến đây nào, lát nữa ta sẽ làm cho các con món ăn thật ngon."

Tô Diệc nhấc cái nồi thiếc đen, để lên trên đống lửa. Cậu chỉnh lửa, sau đó ôm sọt đựng khoai tây và ớt cay đi rửa sạch. Bé Eli cũng không giúp cái gì, đành phải quấn lấy Tây Nặc Nhĩ nói nhỏ.

"Phụ thân, hai người vừa sinh đệ đệ ạ?"

Tây Nặc Nhĩ rũ lông mi xuống trông đống lửa, nghe thấy lời bé Eli nói, con ngươi xinh đẹp hiện lên tia cười.

"Eli muốn có đệ đệ sao?"

Bé Eli lập tức lắc đầu nhỏ, âm thanh mềm mại nói: "Con không biết, con nghĩ con không muốn, con sợ có đệ đệ rồi ba sẽ không còn yêu thương con nữa."

Tây Nặc Nhĩ buồn cười nhìn bé Eli, đứa bé nhỏ như vậy mà đã biết tranh giành tình cảm rồi. Anh duỗi tay đem tiểu gia hỏa ôm vào trong lòng ngực, điểm nhẹ lên đầu nhỏ của bé Eli nói: "Bất luận về sau có hay không có đệ đệ, Eli, phụ thân hứa với con, ta và ba con sẽ mãi yêu thương con."

Mà lúc này bên kia, Dino đang ngồi xổm bên dòng suối nhỏ, giúp Tô Diệc rửa khoai tây.

Tô Diệc nhìn hai tay Dino đang rửa sạch củ khoai tây lớn, nghĩ thầm đất đai thế giới này phì nhiêu tươi tốt ghê. Khoai tây ở đây như thể bị tiêm thuốc kích thích vậy, một củ nối tiếp một củ to sắp bằng quả dưa hấu rồi. Nghĩ đến dưa hấu, Tô Diệc đột nhiên lại thèm ăn dưa hấu. Không biết dưa hấu ở thế giới này cũng to kinh người không kém? Nếu là một quả dưa hấu siêu to khổng lồ, Tô Diệc hoàn toàn có thể nằm gọn ở bên trong gặm. Nghĩ vẩn vơ, Tô Diệc nhịn không được tự mình vui vẻ.

Dino tò mò quay đầu lại, nhìn Tô Diệc một cái, ở trong lòng Dino, giống cái này không chỉ có giá trị vũ lực cao, tính cách cũng vô cùng kỳ quái, đang yên đang lành tự nhiên cười.

Chờ Tô Diệc cõng sọt trở về, Tây Nặc Nhĩ cũng đã dựa theo lời Tô Diệc nói, cạo thịt ở xương ống và bỏ hết cả vào nồi. Tô Diệc buông đồ cuống, sau đó thả vào nồi ít muối. Bọn họ rất ít khi ăn muối, cho nên Tô Diệc không dám bỏ quá nhiều, sợ trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không quen được vị mặn của muối.

[EDIT-ĐM] TRỌNG SINH CÙNG THÚ LÀM BẠN - Dạ Bất Tư NgữWhere stories live. Discover now