Chương 20

257 42 5
                                    

"Tắm chứ! Anh chờ em ba phút, à không,chỉ chờ trong chốc lát thôi." Tô Diệc lỡ miệng bật thốt ba phút, mới nhớ tới thú nhân nơi này không biết ba phút là nhiều hay ít, đành phải nhanh chóng sửa miệng.

Nói xong, Tô Diệc đem quần áo lột hết liền nhảy xuống hồ nước. Trước kia khi còn hoạt động trong tổ chức, kỷ lục mà Tô Diệc tắm nhanh chính là hai phút. Khi đó vì một cái nhiệm vụ mà cậu một bên tắm rửa một bên ăn bánh mì, một giây đồng hồ hận không thể bẻ thành hai mảnh dùng. Chờ Tô Diệc mặc xong quần áo đi tới, Tây Nặc Nhĩ đã đi nhặt hai thanh chủy thủy trên mặt đất lên.

Sau đó hai người như mấy thằng nhóc mới nếm trải tình đầu, đi chung với nhau còn muốn lôi lôi kéo kéo tay nhỏ. Hành động như vậy, trước kia Tô Diệc thấy đầy ngoài đường, không hiếm lạ. Khi đó Tô Diệc còn cảm thấy, yêu thì yêu đi, đi đường còn không đi cho đàng hoàng, một hai cứ phải anh kéo em một chút, em ôm anh một chút. Hiện tại đột nhiên đến lượt mình, Tô Diệc hoàn toàn quên việc trước kia mình khinh thường như thế nào. Hiện tại Tô Diệc cũng chả khác mấy thằng não tàn mấy, thấy tầm mắt Tây Nặc Nhĩ không để lên người mình nữa, liền cố ý đi lên phía trước, cố ý ngăn trở tầm mắt của anh. Tây Nặc Nhĩ bất đắc dĩ đành phải duỗi tay lôi kéo Tô Diệc không cho cậu chạy loạn. Đợi khi tìm được loại dây thích hợp, Tô Diệc cố ý kêu Tây Nặc Nhĩ lấy nhiều thêm chút. Như vậy thì có thể có dây thừng để dùng, cũng có thể dùng để bện chiếu để nằm. Quá trình bện giày rơm vô cùng không thuận lợi, cũng do hồi còn nhỏ Tô Diệc chơi ở nhà ông nội thấy qua. Khi đó trong nhà ông nội không có món đồ gì chơi, ông nội liền lấy giày rơm cùng mũ rơm cho Tô Diệc chơi. Tô Diệc tương đối tò mò, đòi ông nội dạy cậu bện. Sau lại qua một thời gian lâu rồi nên giờ không nhớ rõ nữa. Làm đi làm lại nhiều lần, mãi mới làm ra một đôi giày rơm kỳ kỳ quái quái. Tô Diệc cũng không quan tâm thẩm mỹ nó thế nào.

Bé Eli chờ lâu sốt ruột, liền cùng Dino chạy đi tìm hai phụ huynh "lạc đường".

Lúc này Tô Diệc mới nhớ tới bọn họ còn có một trọng trách, đó chính là nuôi con. Hai đứa nhỏ này phỏng chừng đều đói lắm rồi. Hai phụ huynh không đủ tiêu chuẩn, lập tức nổi lửa nấu cơm. Chờ cho hai đứa bé ăn no, lại vội vội vàng vàng xách hành lý lên đường.

Trên đường đi, bé Eli cứ cảm thấy ba ba và Phụ thân bé là lạ, hình như khác ở chỗ nào đó. Nhưng mà bé vẫn còn nhỏ, chỉ có thể cảm giác được chỗ khác, nhưng không thể nói ra được khác chỗ nào? Nếu một hai phải nói ra một chút, thì đó chính là ba luôn thích cùng bé thân cận, đột nhiên cùng Phụ thân trở nên vô cùng thân mật. Trong lúc hạ cánh xuống dưới, bé Eli nhân cơ hội tìm Dino thảo luận qua. Nhưng mà Dino cũng chỉ là một đứa bé hơi lớn chút thôi, cho nên nó cũng không cho ra được một cái đáp án thích hợp.

Hai ngày Tô Diệc thu hoạch không ít, không gian trữ lương thực đã chất đầy đồ vật, hiện tại Tô Diệc đã bắt đầu muốn lấp đầy đồ vật vào cái viện phía sau. Lúc Tô Diệc nói cho Tây Nặc Nhĩ, cậu có không gian có thể bảo tồn đồ ăn không biến chất, nên mỗi lần Tây Nặc Nhĩ săn thú cũng săn nhiều thêm lượng ăn một ngày. Nếu gặp được nhiều con mồi Tây Nặc Nhĩ sẽ săn nhiều chút, sau đó đặt ở gần đó, dẫn Tô Diệc qua đó lấy.

[EDIT-ĐM] TRỌNG SINH CÙNG THÚ LÀM BẠN - Dạ Bất Tư NgữWhere stories live. Discover now