10.

1K 141 8
                                    

Vì sao lúc rời đi Kim Doyoung lại để lại cho Ten mảnh giấy có ghi phương thức liên lạc?

Vì cớ gì lại muốn biết về cái chết của Jung Jaehyun trong khi bản thân đã quyết tâm theo đuổi tự do? Vì cớ gì lại bước thụt lùi trong quá trình chạy trốn?

Kim Doyoung rốt cuộc vẫn chỉ là con đà điểu, anh rõ ràng là biết hết thảy đáp án, nhưng lại lảng tránh không muốn đối mặt trực diện.

Duy chỉ không đoán được điều này lại xảy ra nhanh như vậy.

Màn hình di động vỡ nát, trên màn hình LCD nứt gãy xuất hiện vệt đen, dù vậy các vết nứt trông có vẻ cũng khá đẹp mắt.

Từng mảnh vỡ thủy tinh lần lượt tróc ra, bên trên màn hình rải rác các kí tự tách rời nhau, "Nội chiến", "Vội vàng", "Vết thương do súng", con chữ lướt qua rồi len lỏi vào trong tâm trí Kim Doyoung, bản thân anh cũng chẳng còn đủ khí lực để ngăn cản chúng.

Anh không rảnh rỗi để bận tâm đến đống chén đĩa mới chỉ rửa được phân nửa vào thời điểm hiện tại, vô lực quỳ trên mặt đất, ép buộc chính mình phải nhìn đến di động đã vỡ tan, đọc thêm lần nữa nội dung thư súc tích kia, tổ hợp những cụm từ lộn xộn và chẳng có ý nghĩa. Ten rõ ràng đang cố nói cho anh, rằng sau khi anh rời đi Jung Jaehyun phạm phải sai lầm, đánh mất vài đường cửa khẩu, quan hệ cùng cảnh sát cũng xuất hiện vấn đề, gần nhất có xảy ra lục đục nội bộ, Jung Jaehyun bị bắn, sợ là khó có khả năng tỉnh lại.

Kim Doyoung chẳng biết chính mình đã duy trì tư thế quỳ trên mặt đất bao lâu, anh chỉ biết thời điểm Hoàng Húc Hi hoang mang chạy vào bếp hỏi anh làm sao vậy, trong quán đã sớm đông khách. Hoàng Húc Hi gọi cho Lee Taeyong tới đưa anh về nhà, vội vàng phục vụ số khách hàng còn lại, sau đó lập tức đóng cửa tan làm.

Chờ tới khi Hoàng Húc Hi bước vào nhà, Kim Doyoung đã đi mất.

Lee Taeyong nói Kim Doyoung đi rất vội vàng, anh bảo cần phải về Hàn Quốc một chuyến.

Ten ngồi trên giường lớn trong phòng Seo Youngho, dùng chăn đem chính mình quấn kín mít chỉ lộ ra hai con mắt, tầm nhìn chưa từng rời khỏi di động.

Trong lòng cậu có điểm bất an.

Gửi mail đi mãi vẫn không nhận được hồi âm, Ten chẳng xác định anh rốt cuộc là không phát hiện, hay là đã trông thấy nhưng vẫn không muốn quay về, cũng có thể lúc này anh đang suy sụp rồi.

Đương lúc cậu đang lo lắng cắn móng tay, Seo Youngho tắm rửa xong xuôi bước ra khỏi phòng tắm, dùng khăn bông tùy ý lau tóc, ngồi xuống bên cạnh Ten, toàn bộ sức nặng trên người đều đè lên ổ chăn to sụ kia, "Làm gì vậy?"

"Đang đợi trợ lý Kim hồi âm." Ten bị trọng lượng lớn như vậy chèn ép, có chút hít thở không thông, "Cậu ấy như thế nào còn không chịu hồi âm? Không phải lỡ dọa người ta rồi chứ?"

Seo Youngho xốc lên một góc chăn, giúp Ten gạt đi nước từ cơ thể mình dính lên tóc cậu, "Cậu ấy sẽ không bị dọa, không cần lo lắng, lần này chúng ta đã làm rất tốt."

Vài ngày trước, khi Jung Jaehyun đang leo núi thì trời đột ngột đổ mưa to, tâm trí hắn lúc ấy đang trôi về miền vô tận, không chú ý nên vô tình mất đi điểm tựa dưới chân. Thời điểm rơi xuống núi không may dẫm phải đá lở, rốt cuộc thành ra ngã gãy chân. Hắn vốn là kiểu người hằng năm bôn ba nên rất ít khi dành thời gian tĩnh dưỡng, lại nghĩ đến tác phong hành động có điểm lộn xộn của chính mình gần đây, không khỏi lo sợ lại mắc phải sai lầm, Jung Jaehyun liền quyết định trực tiếp ở lại bệnh viện dưỡng thương.

[Shortfic | Jaedo][Edit] Đậu đỏWhere stories live. Discover now