10. Khóc rống

910 55 0
                                    

Tống Ngu còn chưa uống xong ngụm nước, đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã.

Vừa nhấc đầu, đã thấy phụ thân mẫu thân nhanh chóng đến bên mép giường.

Tống Ngu mới vừa tỉnh, sắc mặt so với đêm qua tốt hơn rất nhiều, nhưng giọng nói thật sự khô khốc, thanh âm cũng khàn khàn, "Mẹ, cha, mọi người đã về rồi."

Vừa nghe thấy thanh âm khàn khàn như vậy của nữ nhi bảo bối, Tống Hồng Hiên liền cảm thấy tim mình bị xiết đau.

"Thế nào, còn khó chịu không, có phải rất khát hay không. Nước có nóng không, cha giúp con thổi."

Tống Ngu nhìn bộ dáng ông gấp gáp như vậy, lắc đầu cười nói: "Cha đừng lo lắng, nữ nhi đã khá hơn nhiều. Chỉ là giọng nói bị khói xông nên có chút không thoải mái, uống nhiều chút nước thì tốt rồi."

"Đúng đúng đúng, cha rót nước cho con." Tống Hồng Hiên nói rồi tiếp nhận cái ly trong tay Tống Ngu, rót liên tục vài lần, đến khi nghe thấy giọng nói của Tống Ngu đỡ hơn chút, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tống Ngu nhìn Tống Hồng Hiên, lại nhìn Cố thị. Dưới mắt hai người đều có màu đen, Tống Ngu có thể đoán được một đêm này bọn họ có bao nhiêu khổ sở.

Nàng dùng biện pháp mạo hiểm nhất, thậm chí còn tính kế lên người phụ thân mẫu thân, lại không nghĩ tới bọn họ sẽ có bao nhiêu khó chịu.

"Mẹ, cha, nữ nhi làm hai người lo lắng. Đều là nữ nhi sai." Tống Ngu nhìn cha mẹ, lần đầu tiên sau khi tỉnh lại bỗng có chút xúc động muốn khóc.

Kiếp trước thẳng đến khi nàng xuất giá, phụ thân mẫu thân vẫn chưa trở về. Mà khi nàng sắp rơi xuống vách núi, Tống Niệm Linh còn đắc ý nói với nàng, bọn họ đã gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường.

Hiện giờ thật sự thấy được cha mẹ ở bên cạnh, Tống Ngu chỉ cảm thấy những ủy khuất lúc trước đó toàn bộ bừng lên.

Nàng vừa nói xong, nước mắt liền rơi xuống tựa như trân châu bị chặt đứt.

Tống Hồng Hiên sợ nhất chính là nhìn thấy nữ nhi của mình khóc, nhớ trước đây trước khi rời kinh, Tống Ngu khóc đến mức không thành tiếng, ông thậm chí tính toán đi muộn vài ngày.

Hiện giờ Tống Ngu khóc đến mức nước mắt đầy mặt, Tống Hồng Hiên muốn lau cũng không hết, không lau cũng không phải.

Cố thị kéo trượng phu của mình một phen, "Chàng đi ra ngoài trước đi, để ta."

Loại chuyện an ủi người khác này vẫn là nương tử nhà mình đáng tin cậy nhất, Tống Hồng Hiên hiểu rõ, không nói hai lời liền đứng dậy, thuận tiện đóng cửa lại, để hai mẹ con bọn họ dễ dàng trò chuyện.

Trong phòng chỉ còn lại Cố thị và Tống Ngu, Cố thị cái gì cũng không hỏi, chỉ ôm Tống Ngu vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, "Khóc đi, đem ủy khuất đều khóc ra. Khóc xong cha mẹ sẽ lấy lại công đạo cho con."

Cố thị không an ủi còn tốt, vừa an ủi, Tống Ngu liền cảm thấy càng ủy khuất càng khó chịu, như thế nào cũng không ngăn được nước mắt, như là muốn khóc ra tất cả ủy khuất đời trước.

Gả cho Nhiếp Chính Vương vai ácWhere stories live. Discover now