14. Nhận lỗi

905 54 1
                                    

Tống Ngu ngồi xổm xuống, thả con chó nhỏ ra khỏi lồng trúc.

Tiểu gia hỏa thoạt nhìn vừa mới một tháng, lông xù xù thành một cục. Vừa thấy cửa lồng mở ra, chân ngắn nhỏ đã chạy ra bên ngoài. Tống Ngu bế nó lên, nó liền ngoan ngoãn nằm ở trong lòng nàng.

Một thân lông tuyết trắng, vừa mềm vừa dày, Tống Ngu chậm rãi gãi lông cho nó. Tiểu gia hỏa liền nhắm mắt lại, dùng tư thế thoải mái nhất cuộn tròn ở trong lòng Tống Ngu.

Mặt mày Tống Ngu tràn đầy vui cười, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Từ, "Điện hạ xem này, nó hình như rất thích ta."

"Ừ." Tạ Từ lên tiếng, nhìn con chó nhỏ thoải mái đến mức không muốn mở mắt, đôi mắt híp lại.

Lực chú ý của Tống Ngu vẫn luôn đặt trên người tiểu gia hỏa, nhưng người trì độn như nàng, cũng dần dần nhận thấy được thái độ của Tạ Từ có chút không đúng lắm.

Nàng ngẩng đầu cẩn thận nhìn Tạ Từ, trên mặt Tạ Từ vẫn không có biểu tình gì như cũ, thật giống như loại không khí không thoải mái đó là ảo giác của nàng.

Tống Ngu nhịn cười, bỗng nhiên ôm tiểu gia hỏa đến trước mặt Tạ Từ, "Điện hạ cũng ôm một cái đi, nó ngoan lắm."

Tạ Từ nhìn một cục bông mềm mụp, không duỗi tay.

Tiểu gia hỏa bị hành động của Tống Ngu làm bừng tỉnh, vừa mở mắt đã đối diện với hai mắt không rõ ý vị của Tạ Từ.

Nó chớp chớp đôi mắt đen bóng, bỗng nhiên quay người lại, vùi đầu tiến vào trong lòng ngực Tống Ngu, dẩu mông về phía Tạ Từ.

Tống Ngu thiếu chút nữa cười ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Tạ Từ nhìn cục lông xù kia, tay duỗi ra, nói: "Đưa cho ta đi. Ngươi ôm mãi cũng mất sức."

Một con chó nhỏ mới vừa đầy tháng thì có thể nặng đến cỡ nào chứ?

Tống Ngu thông minh không phản bác, nàng cẩn thận đưa tiểu gia hỏa tới trong lòng Tạ Từ.

Tạ Từ chưa từng ôm một đồ vật nhỏ như vậy, nhỏ đến mức hắn chỉ cần nhẹ bóp là có thể cắt đứt tánh mạng nó.

Cố tình hắn còn phải cẩn thận che chở, không thể lộ ra một chút bất mãn.

Tiểu gia hỏa thấy người ôm mình bị thay đổi, mở to đôi mắt long lanh nước, trông mong nhìn Tống Ngu.

Ngay cả tiếng rầm rì cũng không có, chỉ là vô cùng đáng thương như vậy mà nhìn, ngược lại thật sự làm người không đành lòng.

Tống Ngu nhẹ nhàng vuốt ve lông nó, nhỏ giọng an ủi: "Ta ôm ngươi lâu nên có chút mệt, ngươi nằm trong lòng điện hạ trước, chờ lát nữa ta mang ngươi trở về, làm cho ngươi một cái nệm cực kỳ ấm áp, được không?"

Tiểu gia hỏa sao có thể nghe hiểu lời nàng nói, vẫn giương đôi mắt ngập nước nhìn Tống Ngu như cũ.

Nếu Tống Ngu ngừng vuốt lông nó, nó sẽ rầm rì lên, còn muốn chạy thoát khỏi vòng ôm của Tạ Từ.

Tống Ngu bất đắc dĩ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Từ, cẩn thận nói: "Nếu không, vẫn là để ta ôm đi."

Tiểu gia hỏa rõ ràng không thích Tạ Từ, cũng không biết vì sao lại phản kháng kịch liệt như vậy.

Gả cho Nhiếp Chính Vương vai ácWhere stories live. Discover now