Chương 6: Người qua đường Giáp vai phản diện (4)

165 22 1
                                    

Edt: Mítt

Từ đồn công an đi ra, Hạ Bắc Bắc hít một hơi thật sâu không khí mát mẻ buổi tối.

"Chị Hồng."

Lúc này, bên trong chiếc xe hơi cách đó không xa truyền đến tiếng đàn ông quen thuộc, Hạ Bắc Bắc vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đồng nghiệp của mình gọi là Lưu Dịch Dương, cũng là giám đốc khách sạn Đỉnh Phong.

Ký ức về những mối quan hệ cá nhân của Đào Hiểu Hồng trong đầu Hạ Bắc Bắc đặc biệt ít, tóm lại, bi ai của người qua đường Giáp vai phản diện bạn không hiểu được đâu.

Cũng may Lưu Dịch Dương người này ở trong tiểu thuyết có nhắc đến, bên trong viết hắn là người lõi đời khéo ăn nói, nghe nói là bạn tốt lâu năm của Đào Hiểu Hồng.

"Dịch Dương, vẫn là cậu tốt nhất!"

Hạ Bắc Bắc nắm thật chặt áo khoác trên người mình, bước nhanh tới bên xe Lưu Dịch Dương: "Nhanh nhanh, nhanh chở tôi về khách sạn, tôi phải cẩn thận tắm rửa để rửa sạch vận đen trong người."

"Ừ."

Lưu Dịch Dương cười cười, ngước mắt nhìn thấy áo khoác trên người Hạ Bắc Bắc, ánh mắt hắn đột nhiên dừng một chút: "Chị Hồng, áo khoác này của chị là......"

"Hả, cái này à, một lát về nhà tôi sẽ ném vào thùng rác."

Tưởng tượng đến sắc mặt của người nào đó ở phòng thẩm vấn, Hạ Bắc Bắc nhịn không được bĩu môi, cảnh sát thối, kiêu gì chứ?

"Khụ, khụ khụ."

Nghe Hạ Bắc Bắc nói, Lưu Dịch Dương nhịn không được ho khan mấy cái, muốn nói cái gì đó rồi lại là bộ dáng không biết phải nói thế nào.

Bà cô của tôi ơi! Đây chính là chiếc áo khoác đầu tiên mà danh sư nổi tiếng người Italy đã may có giá trên trời đấy! Một chiếc áo khoác bằng mấy năm tiền lương của chúng ta đó, chị vậy mà lại muốn ném nó vào thùng rác, quả nhiên chị chỉ thích hợp mua đồ trên Taobao thôi.

............

Lúc này, một gian phòng thẩm vấn khác.

"Rầm", một thùng nước lạnh lớn tạt vào người Lâm đại thiếu.

"Lâm Lương, tỉnh rượu chưa?"

Âm thanh lạnh băng đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu Lâm Lương..

"Tôi *** !"

Lâm Lương dưới đất đột nhiên đứng dậy, thân thể trần truồng đi về phía trước, đến khi hắn thấy rõ người trước mặt mình, biểu cảm trên mặt lập tức biến sắc: "Hách, Hách Thiếu Ngôn! Làm sao anh lại ở đây?"

Đứng ở trước mặt Lâm Lương chính là vị Hách đội trưởng vừa mới thẩm vấn Hạ Bắc Bắc.

Hách Thiếu Ngôn là tên của hắn, mà thân phận khác của hắn chính là người thừa kế đứng đầu Hách gia nổi tiếng.

Lúc này, Hách Thiếu Ngôn vẫn là vẻ mặt nghiêm túc lạnh băng: "Như cậu nhìn thấy, tôi đang làm việc ở đây."

Lâm Lương:......

Trò đùa này hơi lớn rồi phải không?

Đường đường là người thừa kế Hách gia, cho dù muốn đi theo con đường làm quan cũng không cần phải thông qua một công việc như thế này chứ? Chẳng lẽ đây là yêu thích đặc biệt của Hách đại thiếu?

"Hách thiếu, không, cảnh sát Hách, anh xem tôi cũng không phạm tội gì? Tôi chỉ là uống vài ly rượu rồi đùa giỡn với cô bé kia một chút! Đúng rồi! Sau đó lại xuất hiện đồ đàn bà chết tiệt, cô ta đạp tôi một cái, xém chút phế mất của quý của tôi, tôi muốn kiện cô ta! Tôi nhất định phải kiện cô ta tội cố ý gây thương tích!"

Nghe Lâm Lương tố cáo, Hách Thiếu Ngôn nhíu nhíu mày: "Cô gái kia đã được thả."

"CMN, coi như lần này cô ta may mắn! Ông đây sớm muộn gì cũng sẽ chơi chết cô ta."

Lâm Lương một bên nhỏ giọng mắng, một bên vẻ mặt hắc tuyến nhìn thân thể trần trụi của mình: "À thì, cảnh sát Hách, cho một bộ quần áo mặc được không?"

Hách Thiếu Ngôn ngước mắt liếc nhìn Lâm Lương một cái: "Lát nữa tôi gọi người đem đến cho cậu, sau này cậu cách xa Cảnh Nghiên một chút, nếu không...... Đừng trách tôi không khách sáo với cậu!"

Cảnh Nghiên?

À, không phải là con cừu non kia sao?

Má ơi, thì ra đó là người Hách thiếu để ý sao! Nghe Hách Thiếu Ngôn nói, Lâm Lương cười hì hì gian xảo: "Hiểu rồi! Tôi hiểu rồi! Cảnh sát Hách anh yên tâm, tôi tuyệt đối là một công dân tốt, chúng ta cảnh sát và công dân cùng nhau hợp tác xây dựng một xã hội tươi sáng và tốt đẹp trong tương lai!"

Nghe Lâm Lương nói, Hách Thiếu Ngôn vẫn như cũ là vẻ mặt mặt vô cảm, biết vị Hách đại thiếu này chính là loại mặt than, Lâm Lương cũng dứt khoác ngậm miệng, đứng ở một bên yên yên tĩnh tĩnh làm một soái ca trần trụi.

Không bao lâu, Lâm Lương cũng được người Lâm gia đón về.

"Hách đội."

Thấy người Lâm gia cũng đã đi rồi, cảnh sát Hà Phong người cùng Hách Thiếu Ngôn đến khách sạn Đỉnh Phong bắt người vẻ mặt chần chờ đi tới bên cạnh Hách Thiếu Ngôn: "Hách đội, Đào Hiểu Hồng và Lâm Lương đều được nộp tiền bảo lãnh, còn Cảnh Nghiên thì làm sao bây giờ? Không liên lạc được với người nhà cô ấy, cô bé đã được uống thuốc, hiện tại đang nằm khóc trên giường. Anh muốn đến đó xem không?"

Hà Phong không biết Hách Thiếu Ngôn và Cảnh Nghiên có quan hệ gì, nhưng lần này đột nhiên ra ngoài như vậy rất rõ ràng là vì Cảnh Nghiên mà đi, lúc vừa trở về hắn cũng sắp xếp bác sĩ đi xem Cảnh Nghiên, sau đó mới đi phỏng vấn Đào Hiểu Hồng.

Hà Phong biết bối cảnh của Hách Thiếu Ngôn, cho nên bên phía Cảnh Nghiên có chuyện gì, hắn liền chạy đến thông báo cho Hách Thiếu Ngôn trước tiên.

Có thể hiểu được suy nghĩ của cấp trên, hiểu được chỗ gấp gáp của cấp trên, đây mới là một đàn em đủ tư cách, không, là cấp dưới.

Mới đây đã không sao rồi à?

Nghe Hà Phong nói, Hách Thiếu Ngôn nhẹ nhàng ngước mắt: "Nếu cô ấy đã không sao thì thả cô ấy về đi."

Hà Phong:......

Đại thiếu gia, kịch bản này của anh hình như không đúng!

Anh nên đi đến đó ân cần hỏi thăm người ta? Vẻ mặt không có chuyện gì nói thả cô ấy về là muốn quậy kiểu gì vậy?

Suy nghĩ của kẻ có tiền thật khó hiểu nha......

[Xuyên Nhanh]: Vai ác đáng yêu - Nam thần ta không cướp sắc - MCACNWhere stories live. Discover now