Chương 135: Phiền muộn giữ trong lòng

537 38 8
                                    

Trên đời này không có ít người nói cho bạn một câu đại loại rằng: "Dù cho trời có sập xuống thì anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em" Nhưng lại có rất ít người giống như Hoàng Thế Vinh nói rằng "Chúng ta sẽ cùng nhau chống đỡ". Hai câu nói này rốt cuộc có ý nghĩa khác nhau như thế nào, khi trời có sập xuống thì đối phương sẽ chỉ biết ngây ngốc cùng bạn đứng nhìn, cam chịu số phận. Nhưng ở trong lời nói của Hoàng Thế Vinh, hắn sẽ cùng cậu sóng vai giải quyết toàn bộ vấn đề. Đó là sự khác biệt giữa một người đàn ông nói được làm được và một người đàn ông chỉ nói không làm.

Hoàng Thế Vinh cảm nhận được sự lo lắng trong lòng của Tô Đồ Lang Quân, hắn quen biết cậu nhiều năm như thế, chưa bao giờ hắn thấy được cậu lại sợ hãi như lúc này, cảm giác người ngồi trong lòng hắn đây chẳng khác gì con mèo nhỏ bị ướt nước mưa, khiến cho người khác là hắn đây không lỡ buông tay mà phải luôn luôn nhẹ nhàng cưng chiều.

Hoàng Thế Vinh rời khỏi Tô thị, trong lòng hắn đã tự có quyết định của bản thân. Tuy rằng Tô Đồ Lang Quân nói không quan tâm đến chuyện thân thế của bản thân, nhưng hắn biết cậu rất để tâm đến chuyện này, chỉ là bí mật kia giống như một quả bóng nước khổng lồ, một khi vô tình mang mũi kim đâm tới sẽ chọc thủng đi mang bọc của nó, khiến cho nó vỡ tan tành. Có điều Hoàng Thế Vinh không phải là người ở trong cái vòng luẩn quẩn này, hắn có thể tự mình điều tra, nếu như kết quả thật sự không giống như hắn mong muốn, hắn sẽ giấu đi bí mật này cũng tìm mọi cách ngăn cản Tô Đồ Lang Quân ngàn vạn lần không thể tiếp cận được đến sự thật đó. Nhưng nếu như mọi chuyện thật sự chỉ là một kích dọa nạt của Khâm Định, hắn có thể trực tiếp mang sự thật kia nói cho Tô Đồ Lang Quân nghe, để cho cậu buông xuống mọi phiền muộn trong lòng.

Từ sau khi Tô Đồ Lang Quân mất tích, Hoàng Thế Vinh bắt đầu có mối quan hệ khá tốt với những người trong hắc đạo, đa số bọn họ đều là những người trước đây đi theo Tô Thành, mà quan hệ giữa hắn và Tô gia cũng xem như thân thiết, thể cho nên bọn họ nể mặt Tô Thành cũng phải nể hắn vài phần mặt mũi.

Hoàng Thế Vinh lái xe đến một quán bar nằm ở giữa trung tâm thành phố, quán bar này rất nổi tiếng, thuộc dạng ăn chơi nhất nhì của Bắc Kinh tráng lệ này. Bởi vì thời điểm hiện tại vẫn còn sớm, khi hắn đi vào phát hiện ra nhân viên phục vụ mới bắt đầu kê lại bàn ghế, lau dọn ly cốc đặt trên kệ.

Người đứng ở quầy bar nói chuyện với nhân viên là một người đàn ông còn rất trẻ, chỉ khoảng 30 tuổi. Anh ta tên Viên Dực, là lão nhị ở quán bar này. Viên Dực vừa nhìn thấy Hoàng Thế Vinh đến, trong nhất thời cũng có điểm bất ngờ. Khi Tô Đồ Lang Quân mất tích, Viên Dực cũng từng đi theo Hoàng Thế Vinh tìm người, sau đó còn nghe nói hắn vì không tìm được người liền nóng giận thiến luôn Hà Hồng của Hồng Bảng, khiến cho người nọ biến thành điên điên khùng khùng, đầu óc không tỉnh táo:

"Không ngờ cậu sẽ đến đây" Viên Dực cười nhẹ nói

Hoàng Thế Vinh đến đây chính là muốn biết một chút tin tức của thanh niên tóc đỏ kia, hắn biết quán bar Đỉnh Giác này chính là nơi nhiều thành phần phức tạp ghé đến nhất, muốn tìm người hay nghe ngóng tin tức của ai đó thì đến đây khẳng định sẽ thu được chút manh mối hữu ích:

[HOÀN] Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô DụngWhere stories live. Discover now