Chương 75

8.4K 311 11
                                    

Editor + Beta: Tiểu Hy.

Thẩm Niệm Thâm mua trà sữa xong liền đi ra ngoài.

Tôn Điềm Điềm đứng chờ ở bên ngoài, thấy anh đi ra liền lập tức cao hứng chạy tới.

Cô duỗi tay lấy trà sữa, Thẩm Niệm Thâm lại không đưa cho cô, cười cười áp ly trà sữa vào bên má cô.

Trà sữa ấm nóng, áp vào mặt nóng hổi, Tôn Điềm Điềm cười rộ lên, "Ấm thật."

Thẩm Niệm Thâm mặt nhiễm ý cười, xoa xoa đầu cô, lúc này mới đưa cho cô trà sữa.

Tôn Điềm Điềm đưa tay cầm trà sữa, sau đó đưa bó hoa cho Thẩm Niệm Thâm, "Anh ôm giúp em đi."

Tôn Điềm Điềm thật sự không nghĩ tới Thẩm Niệm Thâm sẽ đột nhiên trở về, lúc này cô kéo tay anh tản bộ bên ngoài trường học, trong lòng thấy ngọt sương sương, tim hồng bắn tung tóe trong không khí.

Gió đêm rất lạnh, lòng bàn tay cô lạnh ngắt, Thẩm Niệm Thâm nắm lấy tay cô, ấn đường nhíu chặt, "Sao em lại không mang bao tay theo?"

Tôn Điềm Điềm đáp một tiếng, "Ký túc xá có máy sưởi, lúc đi không cảm thấy lạnh lắm."

Thẩm Niệm Thâm liếc cô một cái, ánh mắt đầy vẻ trách cứ.

Tôn Điềm Điềm nhón chân, hôn anh một cái rồi làm nũng, "Đừng giận mà A Niệm."

Thẩm Niệm Thâm vốn không có giận, chỉ là có chút trách cô không chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng vừa nghe thấy Tôn Điềm Điềm làm nũng kêu anh đừng giận, đáy lòng tức khắc liền muốn hòa tan. Anh sờ má cô, ôn nhu nói: "Anh không giận."

Anh nhớ rõ phía trước có một tiệm tạp hóa, anh dẫn Tôn Điềm Điềm tới đó mua một đôi bao tay thật dày.

Vừa mua xong, anh liền kéo tay Tôn Điềm Điềm đeo vào, đeo được một tay lại nói: "Tay kia."

Tôn Điềm Điềm ngoan ngoãn vươn tay, Thẩm Niệm Thâm nắm tay giúp cô đeo bao tay vào.

Thẩm Niệm Thâm vĩnh viễn ôn nhu kiên nhẫn với cô như vậy, Tôn Điềm Điềm nhìn anh, đôi mắt bỗng nhiên có chút nóng lên.

Cô muốn nói chút gì đó nhưng dù nói bất cứ thứ gì cũng không thể biểu đạt tình cảm của cô đối với Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm đeo bao tay giúp cô xong, lúc này mới lại cầm một tay cô lên, "Được rồi, sau này ra ngoài nhớ phải đeo bao tay vào đấy."

Tôn Điềm Điềm gật đầu, ngoan ngoãn đáp, "Được."

Thẩm Niệm Thâm nhìn bộ dáng Tôn Điềm Điềm ngoan ngoãn liền không khỏi cười cười, sau đó anh lại dẫn cô đi về phía trước.

Hai người đi dọc theo lối đi bộ bên ngoài trường học.

Đi một lát, Tôn Điềm Điềm thấy một bà lão ngồi dưới cây đại thụ phía trước, cô giơ tay chỉ vào, "Anh còn nhớ bà lão kia không?"

Thẩm Niệm Thâm cũng thấy, thấp giọng cười, "Ừm, ngày này năm trước, không biết là cô gái ngốc nào đã mua của bà lão ấy bốn củ khoai lang đỏ rồi chưa trả tiền đã chạy mất."

[EDIT - HOÀN] Anh Tốt Nhất - Nghê Đa HỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ