Chương 65: Đám cưới (2) Phần 2

11.7K 504 19
                                    

Edit: riri_1127

Viêm Trì nói không có việc gì, cứ giao cho anh giải quyết là được rồi.

Lễ cưới ngày đó, đèn ở cả hội trường đều bị tắt đi, chỉ để lại một chùm ánh sáng đuổi theo, chiếu vào cánh cửa khi âm nhạc vang lên.

Cánh cửa bằng gỗ hình vòm mở ra, kỵ sĩ trong bộ tây trang đen đi cùng với công chúa của mình, lái một chiếc moto ầm vang mà đến.

Trong tiếng vỗ tay và cổ vũ của mọi người, Nghê Thường như đang ở trong một giấc mơ.

Bánh xe đi đến thổi bay những cánh hoa hồng lên gấu váy cưới sườn xám của cô. Còn trên đỉnh đầu là những bông hoa hải đường đỏ rải rác trên tấm sa mỏng.

Bỗng nhiên Nghê Thường nhớ đến lúc ở cao nguyên, Viêm Trì cứu cô khỏi bọn bắt cóc, chở cô bằng moto và vô tình đi vào cánh đồng hoa hướng dương.

Vào ngày hôm đó, bọn họ phi nước đại đuổi theo những tia nắng cuối cùng của mặt trời lặn. Khi những cánh hoa vàng rơi lên mi mắt cô được lấy xuống, nằm trong lòng bàn tay đang mở ra của người đàn ông. Nghê Thường hy vọng, con đường này có thể dài một chút, dài thêm một chút nữa. . . . . .

Bây giờ lại giống như ngày đó, cô ngồi sau xe và ôm anh thật chặt. Họ lại ở bên nhau, cùng nhau đi về phía ánh sáng.

Giờ đây, con đường đã thật sự dài hơn.

—— dài đến hết cuộc đời này.

Người chủ trì buổi lễ với tư cách là người chứng hôn cũng là một người quen, chính là Hồ chủ nhiệm của Cục Di sản.

Lúc bắt đầu buổi tiệc, Hồ chủ nhiệm ở trên sân khấu đã kể lại một cách sinh động câu chuyện lần đầu mình đến Nghê gia, để cứu một chiếc hộp gỗ nhỏ mà ông suýt bị rách cả quần.

Hồ chủ nhiệm cũng nói rằng lần đó ông đã thấy "gian tình". Khi mọi người đang chăm chăm 'giải cứu' đồ cổ thì có một người làm ngơ trước những bảo vật ấy, chỉ biết bảo vệ cô dâu như một viên ngọc quý trên tay.

Cuối cùng, ông cũng gửi lời chúc đến các bạn trẻ có mặt tại đây, mong rằng mọi người sớm có thể gặp được người coi mình như báu vật.

Sau khi trao nhẫn, cô dâu chú rể trao nhau lời thề nguyện.

Viêm Trì đã sớm có chuẩn bị, anh lấy một tờ giấy nhỏ từ trong túi áo khoác ra.

Nhưng khi ngước mắt lên bắt gặp ánh nhìn của cô dâu, anh lại mỉm cười, vung tay ném nó đi.

"Thành thật với em vậy, mấy lời trong giấy anh đã chuẩn bị rất lâu. Nhưng hôm nay, đến khi nhìn thấy em mặc váy cưới đứng trước mặt, anh chỉ cảm thấy . . . . ."

Anh cười khẽ: "Cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất trên thế giới này."

Giữa tiếng hò reo và nụ cười ngọt ngào của cô dâu, Viêm Trì nắm lấy tay Nghê Thường.

"Anh từng nói em và đua xe đều là tín ngưỡng và đam mê của anh. Bây giờ anh muốn cùng đưa em đi xem hết thảy cảnh đẹp của thế gian này. Em có bằng lòng không?"

|Edit| Chậm rãi động lòng - Cảnh Kỳ Tâm (Hoàn)Where stories live. Discover now