Chương 35: Hoa đào và tiểu nhân

356 37 0
                                    

edit+beta: míngchan

Vương Minh Đào bị người lao ra từ nhà vệ sinh đụng cho loạng choạng mấy bước, "Làm gì vậy..."

Còn chưa dứt câu, đối phương đã bỏ chạy mất.

Vương Minh Đào khá là cáu, người này chạy từ nhà vệ sinh ra mà sao lại hoảng hốt như thế?

Cố nhịn cơn ngứa miệng mắng người, cất bước vào nhà vệ sinh: "Tần Mộc... Cậu làm gì đấy? Ôi mẹ ơi!"

Tần Mộc đầu váng mắt hoa ngồi dưới đất, nếu không tựa được vào bồn rửa tay thì đã sớm nằm dài trên sàn nhà rồi.

"Cậu bị bám mùi gì đấy?" Vương Minh Đào vừa đỡ Tần Mộc vừa lẩm bẩm.

"Để tôi tắm trước đã!" Tần Mộc lặng im hồi lâu mới hồi thần lại.

Anh ta cũng không chịu được mùi phân trên đầu mình, cũng mặc kệ nước ấm hay lạnh mà xịt thẳng lên đầu.

Vương Minh Đào vội vàng chạy đi xin một chiếc khăn sạch. Lúc Tần Mộc lau xong mới phát hiện khóe mắt phải và huyệt Thái Dương bị xanh tím, hơi sưng lên, nhìn khá đáng sợ.

"Sao lại thành ra thế này? Tên kia là ai vậy?" Vương Minh Đào đỡ Tần Mộc ra ngoài.

Hai người đều uống rượu nên bắt xe bay quay lại bệnh viện.

"Bảo sao hôm nay cậu cứ bồn chồn mãi, hóa ra hôm nay bị theo dõi hả?" Vương Minh Đào có cảm giác như cùng chung kẻ địch.

"Tôi không biết kẻ đó là ai, cũng chưa kịp nhìn xem anh ta trông như thế nào đã bị đánh cho nằm một chỗ", Tần Mộc khó chịu muốn chết, mặt đau quá đi.

Lúc đến bệnh viện, hai người có đi ngang qua chủ nhiệm Tôn. Chủ nhiệm Tôn cũng nhìn thấy Tần Mộc, sắc mặt ông ta nom có hơi u ám nhưng khi nhìn thấy chỗ xanh chỗ tím trên mặt Tần Mộc thì đành nhịn không lên tiếng, quay đầu bỏ đi.

Người máy kiểm tra miệng vết thương rất nhanh chóng, tổng quan không có gì nghiêm trọng nhưng tốt hơn hết vẫn nên quan sát một ngày.

Lý Bằng Vân cũng ghé qua, tấm tắc cảm thán, "Ai da, Mộc ca nhà ta từ trước đến nay không phải là một người rất lịch sự à? Sao hôm nay lại thành ra thế này?"

"Uống nhiều quá, bị người ta đấm cho mấy cú". Trên mặt Tần Mộc được phun dung dịch chữa trị, hơi căng nhưng thật ra không đau đớn gì: "Các cậu về hết đi, chưa tan ca à?"

"Có muốn gọi báo cho mẹ cậu một câu không. Giờ nhìn cậu đáng thương bỏ xừ, lại còn không ai chăm sóc". Lý Bằng Vân trêu: "Không thì nữ cảnh sát kia cũng được, cơ hội tốt vậy mà."

"Đừng, không có gì to tát, đừng có gọi". Tần Mộc nhìn chằm chằm vào quang não, trê đó là một loạt tin nhắn của Khương Lôi: "Cứ như vậy đi, tôi đã báo cảnh sát rồi, không biết nhà hàng bên kia có camera theo dõi không."

"Cậu không biết gì thật à?" Vương Minh Đào ngồi bên cạnh giường, vừa cắn trái cây vừa hỏi.

"Này, không phải trái cây mua cho tôi à? Đắt lắm đấy." Tần Mộc dường như bị cơm tiếc làm quên cơn đau.

Nhờ tài đoán mệnh, tôi nổi tiếng toàn Tinh TếWhere stories live. Discover now