Chương 66: Không thể chờ được

291 36 0
                                    

edit+beta: míngchan

*quà bù mừng năm mới và chúc mừng laptop tui đã khỏi. Đăng hết 12 chương diễn tập nhó, chúc các bà đọc truyện vui vẻ 🫶

Vân Mạt đánh giá xung quanh một chút. Mười mấy khu quân sự được gộp lại nên chẳng nhận ra ai mấy, chưa nhập học nữa nên ngoại trừ thiên phú cũng không thể nhìn ra điểm gì khác biệt.

Sau đó, mọi người mặc đồ bảo hộ và cầm theo vũ khí cá nhân. Chiến tranh đô thị diễn ra trên núi, các tòa nhà lớn nhỏ và hầm trú ẩn tạo thành nơi ẩn náu hoàn hảo.

Đúng như dự đoán, Vân Mạt chỉ được chọn những trang bị cơ bản: một khẩu súng trường và 10 viên đạn.

Mọi người được phép mang theo quang não nhưng không có tín hiệu. Muốn trao đổi truyền tin vẫn cần dùng bộ đàm để liên lạc.

Lâm Trạch Dương dẫn theo người của Tiểu đoàn 10 đến vị trí chỉ định, đó là điểm giao giữa hai bên dưới chân núi, xung quanh có nhiều tòa nhà rải rác. Đây cũng là nơi có khoảng cách gần nhất với hàng phòng tuyến của đối thủ.

Mễ Lị Á quả là không ngại đá người của mình vào hố lửa.

Vân Mặc đứng yên, ngón tay vê tiền xu, sắc mặt có chút nghiêm túc.

...

"Này, à thì... cậu còn cái đó không?" Hoắc Xuyên ngồi xổm sau một thân cây, ra hiệu với Vân Mạt.

"Cái gì?"

"Pháp bảo lần trước chúng mình dùng ấy." Hoắc Xuyên nói: "Là tờ giấy được vẽ vời đó!"

"À, đây hả?" Vân Mạt móc từ trong túi ra bốn cái bùa Ẩn Thân được gấp thành hình tam giác.

"Đúng đúng, cho tôi một cái!"

Hoắc Xuyên mắt sáng rực. Tuy rằng lần trước Vân Mạt nói là nhờ tính ra cát vị, nhưng tất nhiên cậu ấy sẽ không vô duyên vô cớ vẽ một món đồ vô dụng. Mấy thứ đồ mang hơi hướng bói toán này không chừng sẽ có ích ở đây.

"800 tinh tệ!" Vân Mạt nói.

"Trả cậu trả cậu! Ra ngoài tôi chuyển cho cậu tất!" Hoắc Xuyên sốt ruột lắm rồi.

Lưu Dược và Lâm Phàm Thành cũng đang đứng bên cạnh, mở to mắt nhìn hai tên này giao dịch.

"Hai cậu có muốn không?" Vân Mạt hỏi: "Tôi chỉ chuẩn bị bốn lá thôi."

"Còn phải hỏi!"

Tình thế bất lợi quá, xài tiền mua một sự an ủi tâm lý cũng hay.

"Này, chúng ta phải nghĩ cách lôi kéo thêm vài người." Lưu Dược trầm ngâm nói.

"Để tôi!" Hoắc Xuyên xung phong, chuyện này cậu ta quen tay hay việc nhất.

Chỉ trong chốc lát Hoắc Xuyên đã quay về, còn dẫn theo mười mấy người lạ mặt.

"Cô em gái này của tôi điểm thấp quá, mọi người để ý chăm sóc cậu ấy giúp tôi nhé. Chúng ta được chia vào cùng một đội chính là duyên phận, sau khi kết thúc diễn tập, cứ tùy ý chọn một cửa hàng trong trung tâm thương mại Toa Mỹ Thịnh mua sắm thoải mái, chúng ta kết bạn." Hoắc Xuyên với khối tài sản nứt đố đổ vách dõng dạc nói.

Nhờ tài đoán mệnh, tôi nổi tiếng toàn Tinh TếWhere stories live. Discover now