Chương 62: Bắt đầu đánh giá

324 38 3
                                    

edit+beta: míngchan

Tin tức Vân Mạt tự ứng cử làm Tổng chỉ huy được lan truyền với tốc độ chóng mặt, ai nấy sau khi nghe tin đểu có cảm xúc rất phức tạp.

Vân Mạt là ai? Họ không lạ gì!

Có người khâm phục dũng khí của cô, cũng có người tiếc thay cho cô.

Nhưng đại đa số mọi người đều thấy Vân Mạt không có tí khả năng lên được Tổng chỉ huy nào. Đặc biệt là sau khi biết Mễ Lị Á cũng đăng ký, người cho rằng cô có thể thành công cộng lại còn không được nổi một bàn tay.

Ở đâu có người ở đó ắt có phe phái.

Lúc này, hàng trăm sinh viên đã mơ hồ chia thành ba phe lớn.

Phe Vân Mạt có chừng 20 người người ủng hộ, phần lớn vẫn là do đám người Lưu Dược và Hoắc Xuyên đe dọa xúi giục, à không, là dựa vào sức hút cá nhân thu hút họ.

Phe Mễ Lị Á thì có khoảng 50 sinh viên.

Các sinh viên cũng rất thực tế, ngoài mong muốn đạt được điểm tích lũy, thì còn mong móc nối được mối quan hệ với Mễ Lị Á, từ đó giúp gia tộc hoặc thân thích nhà mình có thể với tới công ty Locker. Dù là kết quả tệ nhất thì lúc rảnh rỗi cũng có thể khoác lác rằng mình quen biết với đại tiểu thư Locker.

Còn phe cuối cùng tập hợp những người trung lập, có khoảng 30 người. Những người này hoặc là cậy tài khinh người, hoặc là không muốn làm mất lòng ai. Nhưng họ đâu biết, với tính cách chi li của Mễ Lị Á, chỉ cần không đứng về phía cô ta thì chính là kẻ thù.

Vân Mạt tin rằng theo thời gian, sau khi những người phe trung lập chịu đủ đau khổ, sớm muộn gì cũng sẽ đứng về phía mình.

Lưu Dược thì chỉ cần có thời gian là lập tức lải nhải bên tai Vân Mạt, phổ cập cho cô thông tin về tất cả những chiến dịch trứ danh cậu ta nghe và thu thập được qua nhiều nguồn khác nhau.

...

Tay Vân Mạt chống vào đầu gối thở dốc. Cường độ huấn luyện quân sự giai đoạn sau càng lúc càng nặng.

Đặc biệt là ba ngày này mệt muốn bệnh luôn. Một buổi sáng không ngừng chạy, bật nhảy. Đến buổi chiều, mới huấn luyện chưa bao lâu Vân Mạt đã tụt lại phía sau.

Đúng là đã nghèo còn gặp cái eo, hôn nay trời mưa to tầm tã làm những chướng ngại vật trong đường chạy 400m trơn trượt vô cùng. Ai ổn định thì không sao chứ lỡ chẳng may rơi xuống hố thì nước sẽ ngập tới tận thắt lưng...

Vân Mạt phải chạy vô số lần. Cô cảm thấy hoạt động huấn luyện này sẽ trở thành hoạt động mà mình "yêu nhất" ở căn cứ, không có chuyện là "một trong những".

Lâm Phàm Thành giơ quang não xem giờ: "Vân Mạt, cậu không được rồi? Mới đầu chiều thôi đó."

Vân Mạt vẫy tay, ý bảo cậu ta biến đi.

Huấn luyện viên Trương đứng bên cạnh cô, giọng nói như sấm: "Chưa ăn cơm à? Chạy nhanh lên!"

Dưới tình huống này, Vân Mạt còn phải làm hai việc cùng một lúc, không ngừng nhớ lại những phân tích Lưu Dược đã nói cho cô nghe, thật sự là tự làm khó mình mà.

Nhờ tài đoán mệnh, tôi nổi tiếng toàn Tinh TếOpowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz