Chương 96: 'Dịch' là một môn học

187 21 17
                                    

edit+beta: míngchan

"Nào, Mạc Mặc, tôi mời cậu." Vân Mạt nâng chén rượu đi đến chỗ mấy sinh viên Lam Tinh.

Mạc Mặc và mười mấy người khác đứng dậy: "Vân Mạt."

Trên mặt họ nở nụ cười đầy lòng biết ơn cùng sự ấm áp khó tả.

Chỉ mấy giờ đồng hồ ngắn ngủn, chứng kiến cô gái không màng hơn thua trong nhóm người, trước mặt thiếu gia có tiền có quyền như Hoắc Xuyên không những chẳng hề e dè run sợ mà còn là trụ cột đã làm cho họ hoàn toàn vứt bỏ nỗi tự ti mặc cảm của mình, cố gắng hòa nhập vào đội.

"Vân Mạt, cậu không được rồi".

"Sao?" Vân Mạt nhếch môi: "Muốn gì?"

"Cậu muốn chia nhóm trong câu lạc bộ đấy à?" Lưu Dược đùa.

"Đúng vậy chỉ huy, câu lạc bộ này của chúng ta không phải chuẩn bị chuyển thành câu lạc bộ các sinh viên Lam Tinh chứ?"

"Không có, các cậu đừng hiểu lầm, Vân Mạt không có ý này." Mạc Mặc hoảng hốt, vội đứng lên giải thích.

"Nhắc mới nhớ, Lam Tinh đúng là chưa có câu lạc bộ riêng đâu, đúng là không tiện cho lắm." Vân Mạt chậm rãi cười nói.

"A? Cậu nói thật hay đùa đấy?" Lưu Dược than thở một cách cường điệu: "Đừng mà chỉ huyyy!"

"Anh em với nhau cả, Vân Mạt sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia." Hoắc Xuyên bá vai Lưu Dược.

"Đúng vậy, tôi mặc kệ, tôi sẽ đi theo cậu đến tận cùng thế giới." Một nam sinh bày tỏ.

"Sến nha..."

Giỡn chơi một hồi, Vong Xuyên Thu Khố sôi động trở lại.

Rượu quá ba lượt, mọi người nói năng nhảm nhí hơn.

"Cậu biết bói toán thật à?"

Lâm Phàm Thành ợ một cái, uống nhiều rồi mà vẫn chưa quên chuyện trước đó.

"Ừ." Vân Mạt đáp.

"Vậy cậu tính được những gì?"

Lâm Phàm Thành đặt mông ngồi cạnh Vân Mạt, gắp một miếng cá cho vào miệng rồi hỏi tiếp.

"Rất nhiều, có lẽ là trên thông thiên văn dưới tường địa lý?" Vân Mạt nói đùa.

Đôi mắt một mí trên gương mặt ngăm đen của Lâm Phàm Thành khẽ chớp, thoạt nhìn ai cũng công nhận đây là một thiếu niên đầy chính trực.

Hiển nhiên là cậu ta đâu có tin: "Có phải chỉ huy các cậu phụ tu kỹ năng khoác lác phỏng?"

Còn trên thông thiên văn dưới tường địa lý cơ, sao cậu không nhận mình là ông trời luôn đi?

Hoắc Xuyên thấy hai đứa kia thì thầm bèn chọc Lưu Dược, nháy mắt vài cái lố lăng.

Lưu Dược cũng nhiệt tình thì thầm với mấy đứa hóng chuyện xung quanh như thật, bầu không khí đang sôi nổi bỗng nhiên trở nên khác thường.

Những người khác dừng đũa, đồ ăn trong miệng tự dưng bớt ngon.

"Ái chà, không ngờ Lâm Phàm Thành là người như vậy đấy."

Nhờ tài đoán mệnh, tôi nổi tiếng toàn Tinh TếWhere stories live. Discover now