3.3

182 11 1
                                    

3

Thấy tôi nhếch nhác, Cung Mặc vội chạy tới bế tôi lên mặc cho người tôi dính đầy bụi bẩn, quay đầu nhìn bà ngoại: "Ca bà, cô ấy..."

"Trong phòng! Cung Đại!" Tôi cố hết sức giơ tay chỉ vào phòng.

Nghe đến cái tên Cung Đại, bà ngoại híp mắt, lập tức chạy về phía tôi chỉ, mở cửa ra.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng khắp phòng ngủ từ trần đến sàn nhà.

Bà ngoại lấy ra một chiếc chuông bạc tôi chưa từng thấy, đung đưa, còn chưa bước vào trong đã lắc đầu với tôi: "Không có ai cả."

Sau đó bà dặn dò Cung Mặc: "Cậu đưa con bé đi tắm đi, để tôi tìm thêm."

Cung Mặc bế tôi vào phòng tắm, đặt tôi dưới vòi sen, một tay đỡ tôi, tay kia cầm vòi sen điều chỉnh nhiệt độ rồi cởi đồ cho tôi.

Lúc này tôi mới biết mình thảm thế nào.

Hơn nữa anh không phải người trong mơ.

Tôi không thể công khai thay đồ trước mặt anh, vì thế đẩy anh ra: "Anh ra ngoài đi, tự tôi làm được."

Cung Mặc sửng sốt vài giây, cười an ủi: "Em bây giờ là bệnh nhân, chăm sóc em là việc nên làm thôi."

"Ra ngoài!" Tôi đẩy anh một cái, kiên quyết lắc đầu, "Tự tôi tắm được."

"Nhưng hôm trước em bảo lúc tắm gặp hồn ma của Thành Thành, em sợ..." Cung Mặc vẫn không yên tâm.

Lần trước trần truồng nằm trong lòng anh đúng là xấu hổ.

"Nếu đã sống lại thì anh ấy không phải hồn ma!"

Tôi nhất quyết đẩy Cung Mặc ra, nhưng sức lực anh rất lớn, tôi lại rất yếu, may mà kịp giữ chặt ống nước.

Cung Mặc thấy vậy vội đỡ tôi đứng yên, cười khổ: "Vậy em tự tắm đi, tôi ở bên ngoài chờ, có vấn đề gì cứ gọi tôi."

"Cảm ơn." Hai tay tôi ôm chặt ống nước, không cho hai chân yếu ớt ngã xuống.

Nhưng dù vậy khi Cung Mặc buông tay, cơ thể tôi vẫn lảo đảo.

"Cẩn thận!" Cung Mặc lại duỗi tay.

Tôi trầm giọng: "Mời anh ra ngoài!"

Cung Mặc nhìn tôi, hai tay dừng giữa không trung, thở dài, cuối cùng chỉ đành rời đi rồi đóng cửa lại.

Nơi nước bốc lên, cái mùi khác thường trên cơ thể càng ngày càng nặng.

Cung Mặc vừa đi, tôi liền ngã xuống đất, mặc cho vòi sen xối nước xuống đầu.

Quần áo ướt đẫm dính chặt vào người, chân tay yếu ớt, cơ bắp thỉnh thoảng co giật vì đau, không biết phải khó nhọc thế nào tôi mới cởi được quần áo.

Cái mùi kỳ lạ lan khắp phòng tắm rồi bị nước nóng cuốn trôi.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng gọi của bà ngoại, tôi mới cố gắng bò dậy tắm rửa rồi quấn khăn tắm đi ra.

Khi cửa mở, tôi thấy Cung Mặc đang lo lắng đứng chờ.

Bụi bẩn trong phòng khách đã được dọn sạch.

Mộng tình cổ - Khát VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ