8.3

158 8 0
                                    

3

Long Thất gia cũng thở dài: "Cháu không biết Thải Chi khổ thế nào đâu. Ngày xưa cháu đưa bà ấy về để dạy dỗ bà ấy thành thánh nữ, tuy bà ấy gọi cháu là cô nhưng trong lòng thật sự đã coi cháu là mẹ. Sau này cháu thành sơ sinh trở về, bà ấy muốn làm mẹ để nuôi nấng cháu."

Nói đến đây, chính Long Thất gia cũng thấy không được tự nhiên, ho một tiếng: "Huyết chú bản mệnh năm xưa cháu để lại trên gương quá lợi hại, cổ nhai qua bốn mươi năm vẫn không gặp biến động gì, cháu sống lại, không có cây hòe A La dùng để nuôi cháu che hơi thở, cháu càng lớn huyết khí sẽ càng vượng, đám cổ trùng trong cổ nhai chắc chắn sẽ tìm cháu trả thù. Khi ấy mấy lần cháu suýt mất mạng, Thải Chi biết không thể tiếp tục giữ cháu ở lại Miêu trại, vừa hay mẹ cháu Vân Linh là cô nhi Thải Chi nhận nuôi không thể sinh con, vì vậy bà ấy đã giao cháu cho Vân Linh chăm sóc."

Long Thất gia nháy mắt với tôi rồi đưa tay ôm lấy bà ngoại: "Được rồi được rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi, không phải mọi người đều đã trở về rồi sao?"

Bà ngoại đẩy ông ta ra, lấy khăn giấy lau khóe mắt: "Bà biết khi cháu lớn, một khi xuân tâm nảy mầm, mộng tình cổ sẽ tỉnh. Sau ba mươi năm hỏi thăm không có tin tức cháu sống dậy thì sau này A Đại không còn gửi thư nữa, có lẽ bà ta đoán cháu đã hóa thành xương khô, bị cây hòe ăn luôn rồi. Là lỗi của bà."

Bà ngoại nắm tay tôi: "Bà vốn định cho cháu học cổ thuật, nhưng một khi dùng đến cổ, huyết khí của cháu sẽ có liên lệ với nơi này, khiến đám cổ trùng trong cổ nhai tìm được cháu, mà năng lực của bà có giới hạn nên bà không dám. Nhưng mộng tình cổ vẫn là cổ, nếu không tìm được cổ chú, nó sẽ không chịu khống chế, từ từ có ý thức của riêng mình, trở thành chủ nhân của bản thân."

Nghe bà ngoại nói, tôi chợt phát hiện sau mỗi lần hoan hảo, cái người trong mơ quả thực càng ngày càng trở nên điên rồ.

Sau này vì tôi nhận lầm Cố Thành, anh ta còn ghen tị, nổi điên.

Đến khi tôi và Cung Mặc hoan hảo, thời điểm phải về lại cơ thể Cố Thành, anh ta nhận ra mình chỉ là cổ, thế nên mới có ánh mắt bi thương mất mát ấy.

Chuyện bà ngoại lo lắng vẫn xảy ra.

"Thế nên bà luôn đi tìm A Đại, có lẽ bà ta... Đúng là có tật giật mình, bà ta trốn trong các Miêu trại khác, khó khăn lắm bà mới tìm được. Nhưng đến khi tìm được bà ta, bà ta nghe nói cháu đã trở về, thậm chí còn đã lớn, bà ta giật mình, vội gửi ảnh của Cố Thành đến đây, nói hai đứa có thể tiếp tục tình duyên, như vậy mộng tình cổ có cổ chủ nuôi dưỡng sẽ không làm bậy. Cố Thành rất giống A La tế tư, bà ta còn nhân lúc cậu ta ngủ quay clip hắc xà cổ từ trong ngực cậu ta bò ra cho bà xe. A Đại nói rằng năm xưa A La tế tư dùng huyết chú bản mệnh bảo vệ cháu, còn mổ tim lấy cổ bản mệnh, dùng cây hòe để nuôi cơ thể cháu, bị thương quá nặng, sau mấy chục năm ngủ say, đến khi tỉnh dậy đã mất trí nhớ. Lúc đó bà chỉ lo cảm động trước những điều A La tế tư trả giá, hơn nữa trừ cậu ấy chẳng ai có thể luyện được hắc xà cổ, A Đại lại là em họ mà một tay cậu ấy nuôi lớn, thế nên bà không hề nghi ngờ. Nhưng cháu và cậu ấy đều mất trí nhớ, cũng không có sự kết nối nào trong kiếp này. Chính A Đại đã đề nghị cho hai người xem ảnh trước khi đi xem mắt, nếu mộng tình cổ thật sự có tác dụng, hai đứa chỉ cần từ ảnh là lập tức nhìn trúng đối phương."

Mộng tình cổ - Khát VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ