Chương 8: Trở về sơ sinh - 8.1 - 8.2

173 11 0
                                    

Nghĩ đến việc A La tạo ra mộng tình cổ để vui vẻ trong mộng, tôi theo phản xạ nhìn Cung Mặc.

Bây giờ mộng tình cổ đang ở trong người anh, anh không có cảm giác gì sao?

1

"Trước khi có mộng tình cổ, hai đứa đã dây dưa với nhau rất lâu rồi." Bà ngoại hài lòng nhìn Cung Mặc, "Cháu từng khuyên A La, bảo cậu ấy chọn người khác, dù gì thì cậu ấy là tế tư, tất cả cô gái trong Miêu trại có ai mà không muốn gả cho cậu ấy, nhưng cậu ấy cứ nhất quyết thổi sáo bầu trước nhà cháu cả đêm."

Nhắc đến việc này bà lại cười: "Nhưng mấy chuyện ca hát thổi áo này A La tế tư lại không giỏi. Hai người cứ vòng tới vòng lui như thế. Năm cháu hai mươi tuổi, cổ trong cổ nhai bỗng trở nên lợi hại hơn, cháu trấn giữ cổ nhai trọng thương, hôn mê mấy ngày mấy đêm, để cứu cháu, A La đã dùng máu đầu tim nuôi kim tằm cổ của cháu, sau đó mượn sức mạnh của hắc xà cổ vào cổ nhai bắt được linh dẫn cổ có thể giúp người ta khởi tử hồi sinh trong truyền thuyết về mới cứu được cháu. Sau lần đó, cháu chấp nhận tình cảm của A La. Hai người cùng nhau luyện cổ, cùng nhau hái thuốc, làm gì cũng sánh vai cùng nhau. Nhưng cháu luôn có cảm giác mình nợ cậu ta nên hẹn lại kiếp sau..."

"Không thể thất thân cũng vì trấn giữ cổ nhai. Chuyện nam nữ hoan ái là anh tình tôi nguyện, sao cô ấy phải thấy có lỗi?" Tôi thắc mắc.

Điều mà tôi càng không hiểu được là cả câu chuyện bà ngoại đều dùng từ "cháu", cứ như tôi thật sự là thánh nữ Miêu Cương kia.

"Nghĩa là mục đích ban đầu của mộng tình cổ không phải để hoan hảo, mà là duyên định tam sinh?" Cung Mặc hỏi.

"Đúng vậy." Long Thất gia nhìn bà ngoại, "Việc này mà có gì khó nói chứ? A La muốn ngủ với Vân Phàm, không ngủ được thì Vân Phàm nói đợi đến khi cô ấy không phải thánh nữ, A La không phải tế tư, hai người muốn ngủ thế nào thì ngủ thế đấy. A La sợ cô ấy gạt mình, dù gì thì chuyện ở kiếp sau ai mà biết được. Chỉ cần uống chén canh Mạnh Bà là quê đi tất cả, nếu thế không phải A La sẽ chịu thiệt sao. Thế nên cậu ta muốn trói chặt cô ấy ở kiếp sau nên mới..."

"Mộng tình kế nối duyên kiếp trước, cùng trời cuối đất mãi không xa rời." Bà ngoại tiếp lời.

"Đúng đúng đúng, toàn mấy câu thơ văn, khó đọc quá!" Long Thất gia tỏ vẻ kinh thường, sau đó tiếp tục, "Vốn dĩ một người chỉ có thể luyện một cổ bản mệnh, A La đã có hắc xà cổ, để làm được việc này, cậu ta đã học cách hủy hồn giải phách, dùng máu của mình và Vân Phàm luyện ra mộng tình cổ. Ngày xưa nó chỉ là một loại cổ không có tên, không phải tên mộng tình cổ đâu, vì cũng vừa dùng máu của hai người, đêm đó hai người thật sự gặp nhau trong mộng, A La không khống chế được mình nên đã biến giấc mơ thành sự thật, cuối cùng nó mới được đặt tên là mộng tình cổ. Kể từ đó, A La dồn sức vào tu luyện mộng tình cổ, cậu ta không chỉ gửi hồn phách mà còn niêm phong ký ức của mình trong đó, nghe nói khi ấy cháu nằm mơ thấy mười năm, vậy cậu ta cũng phải tu luyện mười năm."

Tôi nghe mà đỏ mặt, vội đổi đề tài: "Thế tại sao thánh nữ kia lại chết? Lúc chết cô ấy bao nhiêu tuổi?"

"Yên tâm, cháu không phải chết già. Lúc chết cháu chỉ mới ba mươi sáu tuổi, cháu là thiên tài cổ thuật, thời điểm đó cháu vẫn giữ được nét thanh xuân, vô cùng xinh đẹp. Nếu không nhờ cháu, đừng nói là Miêu trại, nói không chừng đám cổ này sẽ chạy ra ngoài ăn sạch mọi thứ, chắc chắn đáng sợ hơn nạn châu chấu!" Long Thất gia thở dài.

Mộng tình cổ - Khát VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ